Sở Lăng Phong mất mấy năm “khuấy trời đảo đất” chỉ để tìm một cô gái. Đến khi tìm được thì mới phát hiện, hóa ra cô vẫn luôn ở rất gần anh, chỉ tiếc cô đã từng yêu sâu đậm một người khác. Biết cô chia tay, anh bắt đầu lên kế hoạch khiến cô tự nguyện gả cho mình lúc mềm mỏng, lúc bá đạo.
Từ sau khi kết hôn, cuộc sống của anh hoàn toàn thay đổi: không còn tiệc tùng, không bar, không tăng ca tất cả đều đổi thành ở nhà nấu cơm, giặt đồ, dọn dẹp. Anh em hẹn mãi mới gặp được, lại phát hiện anh còn không uống rượu. Họ ngạc nhiên: “Cậu bị vợ quản chặt đến mất cả bản thân rồi!”
Sở Lăng Phong chỉ cười: “Tôi đây còn cầu được quản!”
An Dĩ Hạ gả cho anh rồi, ngày càng ỷ lại, như sắp thành “tàn phế”, việc gì cũng có anh lo. Cô than phiền, anh chỉ nói: “Anh muốn chiều em đến hư, để em có chết cũng không rời xa anh.”
Trong đời này, mấy ai yêu được toàn vẹn như vậy? Nếu cô muốn sao trên trời, anh sẽ hái xuống tặng cho cô.