
Vân Du
“Đây là đơn xin chuyển trường. Nhờ thầy kí giúp tôi.” Dương Yên Nhu chậm rãi để tờ giấy trước mặt Mai Việt Kha. Chẳng đợi anh trả lời cô đã quay người bước đi. Với người như anh cô chẳng muốn nhìn thấy mặt. “Tại sao cô xin chuyển trường? Cô đây là đang không hài lòng với cách làm việc của tôi à?” Mai Việt Kha cầm lá đơn trên tay, anh nhìn qua một lượt rồi nói vọng theo. Mấy năm qua, anh về làm hiệu trưởng chưa gặp tình trạng thế này, cô là lần đầu tiên. “Tôi được phép nói thẳng?” Dương Yên Nhu đưa tay gạt đi giọt nước mắt đang lững lờ ở mi mắt, quay người lại nhìn chằm chằm Mai Việt Kha. Biết là có thể nói ra anh sẽ không cho cô chuyển trường nhưng lúc này trong lòng cô đã không thể kìm nén được nữa rồi. Nếu đã muốn nghe thì cô đây sẽ nói. “Ừm” Mai Việt Kha gật đầu. Dương Yên Nhu hít sâu một hơi rồi nói. “Những lời tôi nói sau đây có chút khó nghe. Nhưng thầy Kha muốn nghe thì tôi cũng xin phép. Tôi đây là không biết ngôi trường này ai là hiệu trưởng. Từ việc nhỏ đến việc lớn chỉ toàn làm theo ý kiến của thầy Lâm. Còn thêm việc này, những khúc mắc giữa tôi với thầy Lâm đã xảy ra từ lâu rồi, tôi cũng lên tiếng xin chuyển lớp vậy mà thầy làm như không nghe thấy. Học kì vừa rồi chuyện xảy ra còn lớn hơn, mọi trách nhiệm thầy lại đổ lên đầu tôi. Tôi tự hỏi mình đây có đắc tội việc gì không mà thầy không một lần phân xử công bằng cho tôi. ” Dương Yên Nhu và Lâm Phúc Lâm từng là người yêu của nhau. Năm cuối đại học gia đình cô phá sản, nợ bao vây nên Lâm Phúc Lâm đã nói lời chia tay trước. Hai tháng sau, anh ta kết hôn với con gái ông chủ bán kim cương giàu có nhất huyện. Khi về trường, anh ta chẳng ưa cô ra mặt, kì thi nào anh cũng gây khó dễ với cô và học sinh. Bàn tay thon dài đan vào nhau, Mai Việt Kha đặt nhẹ cằm mình lên, đầu hơi nghiêng nhẹ vẻ mặt vô cùng đềm tĩnh cứ như là anh đang nghe chuyện phiếm. “Tôi thấy cô dạy lớp một rất tốt mà, tại sao phải đổi?” Trái ngược với vẻ mặt của người đối diện, Dương Yên Nhu đã không còn chút bình tĩnh nào nữa rồi. “Thầy có bị mắt mờ tay kém thì xin nghỉ việc đi. Lần kiểm tra nào thầy Lâm cũng làm khó làm dễ học sinh của tôi hết vậy mà thầy nói là không có ảnh hưởng gì...” Dương Yên Nhu chẳng buồn suy nghĩ gì nữa: “Tôi đây không hiểu sao thầy lại được lên chức hiệu trưởng. À, hay là thầy đã bỏ t iền ra để mua cái ghế này.” Con người này làm sao thế hả? Mức độ nghe hiểu của anh ta có vấn đề à, cô đã nói hết mọi chuyện đến vậy rồi mà vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra. Nhớ những ngày đầu mới bước vào nghề g õ đầu trẻ, cô nhiệt huyết biết bao nhiêu. Sau khi về đây công tác gặp người yêu cũ đáng g hét lại thêm lãnh đạo bù nhìn như thế này quả thật cái gọi là nhiệt huyết đã mất dần theo năm tháng rồi. Đầu mày của Mai Việt Kha lúc này đã nhíu chặt, sắc mặt gần như tối sầm lại, anh đưa tay xé tờ giấy trước mặt. “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?” Mai Việt Kha đứng thẳng người, hai tay vỗ mạnh xuống bàn. Căn phòng vang lên một âm thanh rất lớn khiến Dương Yên Nhu giật bắn mình. “Tôi đang nói chuyện với hiệu trưởng...” cô bước lên vài bước, hai tay đặt lên bàn cố nhón gót chân lên gương mặt kiên định, đôi mắt to tròn mở hết cở, gằn từng chữ: “HIỆU TRƯỞNG NH U NH ƯỢC.” Thiệt lòng mà nói, cô đã cố gắng nuốt lấy từ “NG U” xuống cái bụng trống rỗng của mình là nể nan cho anh ta lắm rồi. Dù biết rằng nhà cô cũng còn khó khăn nhưng với tính cách của Dương Yên Nhu sẽ không bao giờ để bản thân mình chịu uất ức nhiều như thế. Hôm nay nói ra, có đuổi việc đi nữa cô cũng không hối hận. “Được... được lắm. Tôi đây sẽ cho cô biết thế nào là hiệu trưởng nh u nh ược...” Mai Việt Kha đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm im trên bàn bấm một dãy số rồi ấn nút gọi đi, rất nhanh đối phương đã bắt máy: “Cô khẩn trương lên kế hoạch thao giảng và hội giảng lớp cô Nhu vào ngày mai nhé!”