Trong gian phòng nhỏ nghi ngút khói hương, chính giữa đặt một bức tượng Phật Thích Ca Mâu Ni rất to được đúc bằng vàng, hai bên là 18 vị la hán bằng đồng, ta ngồi bên chiếc bàn gỗ được đặt hướng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa phùn tí tách rơi, du dương như bản nhạc thấm nỗi thê lương, ngón tay ta cố gắng cầm chặt chiếc cọ, từng ngón tay đau rát, ửng đỏ, gương mặt không điểm phấn tô son lại càng làm thần sắc thêm nhợt nhạt, đầy mệt mỏi, dưới trang sách ngả màu, ta cố nắn nót từng nét chữ, gọn gàng và sạch sẽ, cảnh tượng này nếu để người khác nhìn vào sẽ thấy vô cùng đau xót, hình ảnh người vợ hiền lương ngày đêm chép kinh không ngừng nghỉ để cầu bình an cho phu quân đang chinh chiến sa trường, sớm ngày thắng trận trở về.
Nhưng đâu ai biết được sâu trong thâm tâm ta…vốn đâu phải vì cầu cho chàng bình an quay về mà hao tâm tổn sức như thế, mà chỉ là ta đang mong cầu cho chàng sớm ngày chết trận.