Biết thế nào khi những ngày nắng đẹp vẫn trôi, dưa hấu vẫn ngọt và đôi khi tình yêu thì mình phải cần chờ đợi. Tớ thấy bản thân đôi khi thổn thức vì một mái tóc đã ướm màu nắng chiều, tớ thấy lòng mình nôn nao để vị ngọt nơi đầu môi thổ lộ, cũng không hề áy náy mà vùi đầu vào từng con chữ của thanh xuân.
Tớ lén khắc tên cậu và tên mình lên thân cây phượng dưới sân trường, chỉ hai chữ cái đầu tiên trong tên của hai đứa. Trong những cảm xúc rung động đầu đời ngây ngô, có lẽ việc khắc tên hai đứa lên cây là hành động dũng cảm nhất của tớ khi đó. Tớ biết mình chẳng bao giờ đủ can đảm để nói ra. Rồi sau nhiều lần "ngập ngừng" như thế, cùng những giờ ôn thi miệt mài, những buổi tan trường vội vã, tớ và cậu đi qua những ngày tháng đẹp nhất của tuổi trẻ lúc nào không hay biết.