Tên truyện: Gả cho "Phán Quan" - cũng không tệ Tác giả: Jp Nguyễn Thể loại: Cổ đại, cưới trước yêu sau, sủng. [VĂN ÁN] Nàng – Lâm Mẫn Nhi, nữ nhi nhà Lâm Quốc Công, dung mạo khuynh thành, tâm tư kín đáo. Thuở nhỏ từng là thanh mai trúc mã với Thái tử – nay là đương kim Hoàng thượng - Tống Hoàng Minh Hắn – Tống Lạc Thần, Tứ Vương Gia nắm binh quyền, bề ngoài lãnh đạm vô tình, nhưng dưới lớp áo giáp kia lại là trái tim mang nhiều vết sẹo. Một đạo thánh chỉ ban hôn, nàng bị ép gả, hắn cũng chẳng thể từ chối. Không phu thê tình thâm, không ước hẹn trăm năm, hai người ngầm ước định: Nửa năm sau sẽ hòa ly. Nào ngờ triều cục rối ren, thiên hạ không được thái bình, họ nhiều phen cùng nhau vượt qua hiểm cảnh – từ tranh đoạt trong cung đến máu lửa sa trường. Hắn động lòng, từng bước xem nàng như trân bảo. Nhưng hậu cung nổi sóng – Hoàng hậu vì ghen ghét chuyện xưa giữa nàng và Hoàng thượng, không tiếc bày mưu ám hại. Khi độc dược thấm vào xương tủy, nàng ngã vào lòng hắn, máu nhuộm đỏ chiến bào. Hắn ôm nàng, giọng run rẩy mà chưa từng có ai nghe thấy: "Mẫn Nhi.. nàng nói muốn hòa ly?" "Không được. Ta không cho nữa." "Nửa năm không đủ, một đời.. cũng không đủ." Giữa mưu mô tranh đoạt, giữa tình cũ và tình mới, giữa thù hận và sinh tử, hắn lần đầu biết sợ - Sợ mất nàng. [NHÂN VẬT CHÍNH] Nữ chính – Lâm Mẫn Nhi Ánh trăng dịu dàng rơi xuống vạt áo trắng như tuyết, càng tôn lên dung nhan tựa ngọc của nàng. Mẫn Nhi đứng bên hồ sen, gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen dài buông xuống như suối chảy, vấn nhẹ bằng trâm ngọc, vài sợi tơ lơ lửng trước trán càng làm nổi bật làn da trắng mịn như sứ. Mắt phượng mày cong, ánh nhìn dịu dàng như có nước, môi anh đào đỏ hồng, răng trăng, mỗi cử chỉ đều mang theo phong thái đoan trang, ôn nhu mà thoát tục. ❄️ Nam chính – Tống Lạc Thần ❄️ Hắn khoác chiến bào màu mực, lưng thẳng tắp, đứng dưới trời đêm như tạc từ băng tuyết. Ngũ quan góc cạnh, sống mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài ẩn chứa tia sáng lạnh lùng, môi mím chặt thường mang nét lãnh đạm xa cách. Mỗi bước chân hắn đi qua, không khí như trầm lại. Binh lính không ai dám thở mạnh, chỉ dám cúi đầu hành lễ. Không cần long bào, cũng không cần ngai vàng – khí thế đế vương nơi hắn phát ra từ xương tủy. Lạnh lẽo, kiêu ngạo, không ai dám nhìn thẳng. Hoàng thượng – Tống Hoàng Minh Là thiên tử một nước, nhưng Hoàng Minh lại chẳng mang khí lạnh băng như các đế vương thường thấy. Chàng có ngũ quan tuấn mỹ, mắt phượng thâm tình, nụ cười ôn hòa như gió xuân tháng ba. Mỗi khi chàng cười, là như cả một khoảng trời sáng rực. Dáng người cao lớn, mỗi cử chỉ đều toát lên sự trầm ổn, kiêu hãnh nhưng không ngạo mạn. Với nàng, chàng từng là thiếu niên áo trắng đứng dưới gốc hải đường, lặng lẽ đưa tay đỡ lấy chiếc khăn rơi: "Mẫn Nhi, sau này trẫm sẽ bảo vệ nàng." Lời hứa năm xưa như mộng, đến khi lên ngôi, chàng liền lập hậu - tiếc thay không phải là nàng. Hoàng hậu – Cao Tố Tố Xuất thân từ danh môn vọng tộc, nhưng gia đình gặp biến cố đã bị đày ra biên ải. Suốt mười năm sống lưu dày khổ cực, người thân lần lượt qua đời mới được minh oan. Cao Tố Tố có dung mạo diễm lệ khuynh thành – đôi mắt to tròn đen láy, môi đỏ như son, khí chất quyến rũ, kiêu sa. Nàng sắc sảo, mưu trí. Ánh mắt nàng nhìn người luôn như có dao, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo. Nàng yêu Hoàng thượng – một tình yêu mãnh liệt, độc chiếm.
Đăng nhập
mới có thể bình luận