Chương 1: Chương 1
avatar

Jp Nguyễn

16/04/2025
Gả Cho "Phán Quan" - Cũng Không Tệ

Lâm lão gia và Lâm phu nhân tức đến mức không nói nên lời, cả hai ngồi phịch xuống bộ ghế lớn trong sảnh chính, mặt mày u ám. Lâm Quốc Công mặt đen như đáy nồi, còn phu nhân thì nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt đến mức run lên.

“Chết tiệt! Tên Tống… Tống… Tống Hoàng Minh!” - Lâm phu nhân nghẹn ngào mà vẫn cố buông lời mắng mỏ, mắt rực lửa. “Không ngờ vừa đăng cơ đã lập hậu. Hắn xem con gái chúng ta là cái gì? Hôn ước vẫn còn đó, mặt mũi Lâm gia để đâu chứ!”

Cửa gỗ khẽ vang lên một tiếng kẽo kẹt, Lâm Mẫn Nhi chậm rãi bước vào. Nàng mặc bộ váy lam nhạt, gương mặt trắng bệch, đôi mắt hoe đỏ rưng rưng nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Không một giọt lệ nào rơi ra, chỉ có ánh nhìn đau đáu như vỡ nát nơi đáy mắt.

Từ năm mười ba tuổi, nàng đã biết mình sẽ gả cho Tống Hoàng Minh – con trai trưởng của Thái hậu, người từng là Thái tử, nay là tân hoàng. Hắn trong mắt nàng là ánh dương, là cơn gió mát đầu xuân, là vị công tử tài tuấn vô song khiến muôn người mến mộ. Họ từng lớn lên bên nhau, từng học chữ cùng nhau, từng có vô số lần chạm mắt đầy ý tình mà chẳng cần ngôn từ nào cả.

Hôn ước được định bởi hai nhà từ thuở nàng còn để tóc mái ngắn, chính Thái hậu từng đích thân tới Lâm phủ uống trà và thắt khăn đỏ làm tin. Nàng từng tin rằng tương lai của mình đã định, chỉ đợi ngày hắn đăng cơ, nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ – không vì vinh hoa, mà vì tình cảm sâu nặng từ thuở thiếu thời. Ấy vậy mà… khi "bạch nguyệt quang" trong lòng hắn – Cao Tố Tố – vừa trở về từ biên ải, hắn lập tức lập nàng ta làm chính cung hoàng hậu. Mẫn Nhi cảm thấy như ngực mình bị xé toạc.

Không khí trong phòng đặc quánh, Lâm phu nhân giận đến đỏ mặt, đi qua đi lại, tay run run như muốn ném vỡ tất cả bình hoa trong phủ. Lâm Quốc Công thì im lặng, nhưng ánh mắt ông nặng như đá, chỉ nhìn về phía con gái mình mà không nói một lời.

Đột nhiên, tiếng gia nhân vang lên ngoài cổng:

“Bẩm lão gia, phu nhân! Thái hậu giá đáo, đang trên đường vào phủ!”

Cả phòng lặng đi. Dù trong lòng đầy ấm ức, Lâm phu nhân vẫn vội chỉnh lại xiêm y, ánh mắt hiện rõ sự kiềm nén. Dù sao, đối phương cũng là mẫu nghi thiên hạ, lại từng là bạn khuê phòng một thuở. Mẫn Nhi cũng vội lui ra sau rèm, chỉnh lại khăn tóc cho gọn gàng.

Thái hậu bước vào, khuôn mặt trang nghiêm nhưng không giấu nổi vẻ áy náy. Bà mặc thường phục, không dẫn theo đoàn người rườm rà, chỉ có một cung nữ đi kèm. Rõ ràng, đây là một chuyến thăm mang tính cá nhân.

“Lâm Quốc Công, Lâm phu nhân, ta…” - Thái hậu ngập ngừng mở lời, đôi mắt thoáng lay động, như muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu.

“Thái hậu nói xem! Sau này Mẫn Nhi nhà ta còn gả cho ai được nữa?” — Lâm phu nhân thẳng thừng, ánh mắt như lưỡi dao bén ngót. “Hôn ước còn đó, vậy mà Hoàng thượng của người lập hậu như không có chuyện gì. Triều thần thì cười vào mặt Lâm gia chúng ta”

Giọng bà vừa trách móc, vừa đắng cay.

Thái hậu bước đến gần hơn, mắt chạm vào Mẫn Nhi đang đứng im lặng phía sau. Cô gái ấy, mặt mũi đoan chính, dáng dấp thanh cao, chỉ một ánh nhìn cũng khiến lòng bà se lại.

“Muội yên tâm…” - Thái hậu thở dài, giọng trầm trầm, “Hoàng nhi vẫn sẽ giữ lời hứa năm xưa. Hôn ước không hủy. Chỉ là… chỉ là… Mẫn Nhi không thể làm hậu được nữa…”

Bà nắm lấy tay Mẫn Nhi, như một người mẹ đang xin lỗi đứa con gái mà bà chẳng thể bảo vệ.

“Con gái à, nếu con không chê, thì hãy làm phi. Hậu cung còn rộng, tam cung lục viện vẫn chờ người vào. Ta hứa, sẽ không để Hoàng nhi phụ con đâu.”

Mẫn Nhi khẽ run tay, ánh mắt như thủy tinh nứt vỡ. Lời hứa vẫn còn đó, nhưng người giữ lời đã không còn là người từng cười với nàng năm xưa.

Nàng từ tốn quỳ xuống, cúi đầu thấp, giọng khàn khàn. “Thái hậu, Mẫn Nhi tạ ơn người đã thương xót. Nhưng lòng Hoàng thượng giờ đây đã thuộc về người khác, hôn ước này với ngài ấy cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Mẫn Nhi… xin được từ hôn.”- Câu nói như một nhát dao, cắt đứt đoạn tình hơn mười năm.

Nàng cúi đầu sâu hơn, giọt nước mắt đầu tiên lặng lẽ rơi xuống nền gạch.

Lâm phu nhân tiến lên một bước, kéo con gái mình đứng dậy, ánh mắt đỏ hoe nhưng kiên định. “Mẫn Nhi nhà ta, dù không làm hậu cũng tuyệt đối không để ai xem thường. Con bé là trân châu bảo ngọc của Lâm gia, không phải là món đồ muốn đặt đâu thì đặt. Hôn sự này… xin Thái hậu hãy xem như chưa từng có.”

Giọng bà bình tĩnh đến lạ, nhưng từng chữ lại sắc bén như dao. Câu cuối cùng thốt ra khiến cả gian phòng như lạnh đi vài phần.

Thái hậu khẽ sững người. Bà nhìn Lâm Mẫn Nhi, rồi nhìn Lâm phu nhân, cuối cùng quay sang Lâm Quốc Công – người từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không nói.

“Lâm Quốc Công, ý của phu nhân… cũng là ý của ngài sao?” – Giọng Thái hậu nhẹ nhưng nặng ngàn cân.

Ông lặng lẽ gật đầu, ánh mắt rắn rỏi mà bình thản. “Thần phụng mệnh quốc gia, nhưng là cha, ta phải bảo vệ nữ nhi của mình. Mẫn Nhi không thể chịu uất ức. Mong Thái hậu lượng thứ.”

Khoảnh khắc ấy, không ai nói thêm lời nào nữa.

Ngoài trời, gió xuân vẫn thổi qua những rặng liễu bên hồ, nhưng trong phòng khách phủ Quốc Công, mọi âm thanh dường như tan biến.

Ánh nắng chiếu qua song cửa, rơi xuống nền đất, chạm vào gấu áo của Mẫn Nhi đang đứng, vẫn cúi đầu thấp. Trong khoảnh khắc, nàng trông chẳng khác nào một cánh hoa vừa lìa cành – mong manh, thanh khiết, nhưng quyết tuyệt. Thái hậu nhìn nàng thật lâu. Đôi mắt bà – đôi mắt đã từng nhìn qua bao tranh đấu chốn hậu cung – khẽ rung động. Bà mím môi, tay siết nhẹ dải lụa trên cổ tay áo, rồi gật đầu chậm rãi. “Là Hoàng nhi nhà ta đã phụ lòng Mẫn Nhi. Là ta… đã phụ lòng Lâm gia.”

Bà quay người, từng bước rời khỏi đại sảnh.

Khi bước ngang ngưỡng cửa, ánh mắt bà thoáng nhìn sang bên trái – nơi một cây ngô đồng đang vươn cành mơn mởn. Cây ấy được cắt tỉa khéo léo, rễ bám sâu, thân thẳng tắp, là biểu tượng của nề nếp và thanh danh Lâm phủ.

“Cây ngô đồng kia vẫn xanh tốt như năm nào…” - Bà lẩm bẩm, chẳng rõ là đang tiếc nuối điều gì.

Rồi Thái hậu chắp tay sau lưng, bóng lưng dần khuất sau cánh cổng lớn, để lại một khoảng trống lạnh lẽo giữa mùa xuân.

----o0o----

Tiết trời tháng 3 rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, gió từng đợt thổi tới vô cùng mát mẽ. Trong thành xôn xao náo nhiệt, Mẫn Nhi sau khi từ hôn cũng chôn mình trong nhà rầu rĩ mấy hôm, sáng nay lại muốn ra ngoài dạo một vòng. Có lẽ cô cũng nghĩ thông, hôn sự không thành âu cũng là ông trời có sự sắp xếp khác.

Mẫn Nhi khoác trên người bộ váy lam nhạt, tóc vấn cao cài trâm ngọc bích, khuôn mặt trang điểm nhè nhẹ. Tiểu Ly đi cạnh vẫn lải nhải than phiền, nhưng cô thì chẳng mấy để tâm.

Cô đã ở trong phủ ba ngày, không ra ngoài, không ăn nhiều, cũng chẳng nói nhiều. Ba ngày để một giấc mộng thanh xuân tan thành mây khói. Giờ đây cô bước ra ngoài, không phải để trốn tránh nỗi đau, mà là để đối mặt với nó – lần cuối.

Cô cùng nha hoàn rảo bước trên phố rồi dừng lại trước Hoàng Hạc Lâu - tửu lầu lớn nhất kinh thành. Vào trong cô chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ trên tầng hai, gọi đại vài món ăn cùng một bình rượu mao đài thượng hạn.

_Tiểu thư, người có thể đi đâu khác ngoài nơi này không, lần nào đi dạo phố người cũng đến đây, ta đến cũng chán rồi. – Tiểu Ly biểu môi nhàm chán ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô là nha hoàn của Mẫn Nhi từ khi cô còn nhỏ, cũng chỉ kém Mẫn Nhi đôi ba tuổi. Giữa họ từ lâu đã xem như tỉ muội.

_Kinh thành nhỏ như vậy, đi tới đi lui cũng là những chỗ này thôi- cô rót một chung rượu nhàn nhạt trả lời, thật ra chính là bản thân cô không có hứng thú, đi một vòng cũng không có gì mới mẽ thôi thì chọn đại một chỗ ngồi xuống uống rượu.

Phố xá bỗng chốc trở nên ồn ào, người dân đứng nép sang hai bên đường dõi mắt về hướng cổng thành xì xầm bàn tán. Tống Lạc Thần dẫn theo đội quân anh dũng từ chiến trường Tam Quan trở về. Nét mặt tiêu soái uy phong, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, khoát trên mình bộ chiến giáp đen tuyền vững chãi trên lưng ngựa khiến bao người ngưỡng mộ, theo sau hắn chính là Hắc Kị Quân – đội quân tinh nhuệ bậc nhất Tống Quốc đương triều.

Trong tiếng tung hô của thần dân còn có tiếng cười khúc khích của các vị tiểu thư, ánh mắt cứ dán trên người của Tống Lạc Thần. Hắn tiếng tăm lẫy lừng, ngoại hình lại hoàn hảo như thế, bao nhiêu cô gái mong được hắn nhìn đến dù chỉ một lần. Nhưng mà hắn trước giờ không gần nữ sắc, bản tính cao ngạo, bẵng lãnh.

Cô ngồi trên cao cũng tò mò nhìn xuống, tay vẫn tự nhiên bóc đậu phộng trên bàn.

Cô lười biếng cảm thán_ Lại là mỹ nam Tống gia, ưu tú thì sao chứ, bạc tình bạc nghĩa.- Cô uống cạn chung rượu mao đài cay nồng, rượu nuốt vào rồi để lại chút dư vị hậu ngọt trên đầu lưỡi.

_Tiểu thư!

_Ta nói sai sao? Tống Lạc Thần đó danh tiếng cũng không tốt, hắn có thể ra tay rất tàn độc với tù binh, moi gan, móc mắt hắn đều không từ thủ đoạn. Hắn từng diệt môn Thành Gia vì nghi ngờ Thành Gia phản quốc, đến đứa bé chỉ mới 8 tuổi hắn cũng không tha. Ngươi có biết trên giang hồ gọi hắn là gì không? Là Phán Quan đó, một khi hắn đã phán là có tội thì nhất định không thể sống sót.- Cô tỏ vẻ chán ghét, loại người máu lạnh như vậy cô không có hứng thú, càng cảm thấy những vị tiểu thư kia đúng là u mê không thuốc chữa.

Bất thình lình giữa đường lại xuất hiện đứa bé chừng hai tuổi chạy loạn, miệng không ngừng kêu mẹ. Vừa gọi vừa khóc.

Con ngựa của Lạc Thần bị hắn kéo mạnh dây cương, gần như nhảy dựng lên, hí lớn. Đứa bé bị dọa sợ ngã ngồi xuống đất, khóc không ngừng.

Hắn ngồi trên ngựa không chút biểu tình, cả người như bao bọc bởi một tầng băng. Đôi mắt có thần khẽ nhíu lại, vài sợi tóc đung đưa.

_Cung!- giọng hắn lạnh lẽo ra lệnh, tên tùy tùng bên cạnh khẩn trương đưa cho hắn cung và tiễn. Hắn kéo căng dây, hướng vào đứa bé đó.

Cả con phố trở nên căng thẳng, xung quanh im bặt, chỉ nghe tiếng khóc. Đối mặt với sự hung tợn của anh, nó càng sợ hãi, cứ nhắm mắt mà gào to. Thời gian gần nhưng ngưng động, sự ngây ngô của đứa bé khiến người ta phải đau lòng. Cuộc đời ngắn ngủi sắp đặt nó phải gặp phải ác quỷ.

Hắn thật sự bắn tên, trong đám đông một người phụ nữ lao đến ôm lấy đứa bé, động tác ấy có phần muộn màn.

Mũi tên bay nhanh…bóc…ghim xuống đất.

Ánh mắt mang theo 3 phần sát khí 7 phần dọa người kia từ từ nâng lên cao, nhìn thằng vào Mẫn Nhi. Tên mu bàn tay cầm cung hiện lên vết bầm đỏ. Chính là lúc hắn bắn tên, cô đã phóng chiếc ly của mình vào hắn, đánh lệch hướng tên của hắn. Quả như giang hồ đồn đại, Phán Quan của địa ngục.

Cô không chút sợ hãi, dùng khinh công trực tiếp từ lầu hai phi thẳng xuống đường, đứng che chắn trước hai mẹ con.

Cả người cô như toát ra tiên khí, một thân lam y mãnh mai, tóc theo gió nhè nhẹ phất phơ. Chiếc trâm cài có lục lạc vì chuyển động mà rung lên những thanh âm réo rắc. Làn da cô như tuyết dưới nắng càng thêm trong trẻo như ngọc, ánh mắt đanh thép nhìn hắn.

_Đến đứa bé ngài cũng có thể ra tay lạnh lùng như vậy sao, thứ lỗi ta nhìn không thuận mắt nên đã thất lễ rồi. – trên mặt cô thể hiện ý cười, đôi môi hồng đào kéo một đường cong kiều diễm càng làm khuôn mặt cô thêm phần ranh mãnh.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, cười lạnh. Cô không biết nếu cô không ra tay thì mũi tên đó cũng không nhắm vào đứa bé. Hắn làm vậy chỉ để mọi người trên phố bớt ồn ào, mẹ của nó sẽ chú ý đến tiếng khóc mà tìm ra nó thôi.

Hắn nhướn mày, cất lại cánh cung. Cũng không muốn phải phí tổn tâm sức với cô gái nhỏ nhắn này_ Về phủ- hắn phất tay ra hiệu. Chậm rãi cưỡi ngựa lướt qua cô.