
Chu Thuần
Tác giảGiới thiệu truyện
Bất kỳ ai cũng có thể trách tôi nhưng anh thì không. Năm đó là ai cùng anh hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp?. Là ai cùng anh trả mớ nợ nần đó? Là ai ở cạnh anh lúc anh thất bại? Lúc anh trắng tay là ai ở lại cùng anh, dù một bát mì chia đôi tôi cũng không rời bỏ anh? Không hề cầu anh đáp trả, không hề cần anh tiền tài, danh phận cũng không cần anh trao lấy là ai? Là con ngu này... Đúng không? Là một đưa con gái yêu kiều hiểu chuyện, không đòi hỏi, luôn nói không thích hoa hay đòi quà, dù có ngậm đắng nuốt cay cũng không cau có dỗi hờn....chứ không phải tôi.......không phải tôi...” Cô gần như phát điên lên, những năm tháng đó cô cùng anh trải qua gian khổ, cùng anh đi qua biển núi. Anh không còn nhớ nữa sao?. “Anh có từng nghĩ cho em chưa?” Giọng cô run run, đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt. Cô không khóc, nhưng từng lời thốt ra đều như cứa vào tim mình. “Em cũng rất khổ sở… Em cũng muốn có con của mình. Không phải… Em đã từng có. Em đã từng khó khăn biết bao mới có được nó… Nhưng con đi rồi, đó là điều em muốn hay sao?” Cô bật cười, một nụ cười đầy đau đớn. “Anh có biết em đã trải qua những gì không? Em mới 22 tuổi, đã cùng anh lập nghiệp suốt 4 năm, cùng anh đính hôn, dành tất cả tuổi thanh xuân của mình cho anh. Vậy mà giờ đây, chỉ vì một lý do mẹ anh không đồng ý, vì em khó có con mà anh muốn rời bỏ em?” Gió lùa vào căn phòng nhỏ, khiến cô rùng mình. Cô mệt mỏi, trái tim như vỡ vụn. “Anh nói đi, tình yêu của chúng ta…có đáng để bị phán xét như vậy không?” Anh im lặng, ánh mắt dao động nhưng chẳng thể nói nổi một lời. Cô cười, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Cô đã quá mệt mỏi để gào thét, để cầu xin một chút công bằng cho tình yêu này. Đến cuối cùng, cô vẫn chỉ là người ở lại, mang theo tất cả những tổn thương và mất mát. Anh vẫn im lặng. Sự im lặng khiến cô cảm thấy lạnh đến tận xương.
Đăng nhập
mới có thể bình luận