
Chu Thuần
Chu Chu thích Ngôn Trọng.
Tình cảm ấy không đến từ một khoảnh khắc đặc biệt nào, mà lặng lẽ nảy mầm qua từng ngày tháng, lớn dần theo từng ánh mắt lặng lẽ dõi theo dáng lưng anh.
Cô thích dáng vẻ chăm chú của anh khi đọc sách dưới ánh đèn thư viện, thích sự kiên trì và nhẫn nại của anh mỗi khi giảng bài cho bạn bè, thích cả cách anh luôn im lặng chịu đựng những khó khăn của riêng mình.
Ngôn Trọng không giống những nam sinh khác trong trường. Gia cảnh anh không khá giả, sau mỗi giờ học lại tất bật làm thêm để phụ giúp gia đình. Dù vậy, anh vẫn đứng đầu lớp, vẫn lặng lẽ bước về phía trước mà không để nghịch cảnh níu chân.
Có lẽ chính sự kiên cường ấy đã khiến cô rung động.
Chu Chu luôn tin rằng, tình cảm của mình dù không được đáp lại, cũng sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng cho anh.
Nhưng đến một ngày, cô không thể tiếp tục giấu kín nó nữa.
Hôm ấy, sau giờ tan học, Chu Chu đứng chờ anh trước hành lang. Khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cô hít một hơi thật sâu, rồi bước tới chắn trước mặt anh.
“Ngôn Trọng, em thích anh!”
Giọng cô không run, ánh mắt trong trẻo như gom hết cả trời thu.
Thế nhưng, câu trả lời của anh lại là một sự từ chối dứt khoát.
“Cảm ơn em, nhưng anh không thể.”
Giọng anh rất bình thản, như thể đã suy nghĩ rất kỹ trước khi nói ra câu ấy.
Chu Chu không hỏi lý do, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi xoay người rời đi.
Trái tim cô đau âm ỉ, nhưng cô không hối hận.
Điều mà Chu Chu không ngờ tới nhất chính là, chỉ một tuần sau đó, chính Ngôn Trọng lại là người chủ động tìm cô.
Hôm ấy, nắng chiều phủ một lớp ánh sáng ấm áp lên hành lang trường. Ngôn Trọng đứng trước mặt cô, giọng trầm khẽ vang lên:
“Nếu bây giờ anh đồng ý, em còn muốn thích anh nữa không?”
Cô ngây người.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo cả tiếng cười khẽ của Chu Chu. Không có lời trách móc, cũng chẳng có câu hỏi vì sao. Cô chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh như chứa cả vũ trụ.
Tất nhiên là muốn!
Từ hôm đó, cả trường đều biết Chu Chu và Ngôn Trọng là một đôi.
Ngôn Trọng vẫn ít nói như trước, nhưng mỗi lần cô bước đến, ánh mắt anh luôn trở nên dịu dàng hơn.
Dù không ai nói trước được tương lai, nhưng ít nhất, vào khoảnh khắc ấy, họ đã cùng nhau nắm tay bước vào những tháng ngày đẹp nhất của thanh xuân.