detail

Bẫy Mật Ngọt

Bẫy Mật Ngọt

14
375
3
Lạc Nhiên's avatar

Lạc Nhiên

Tác giả
0 người theo dõi

Giới thiệu truyện

Hà Linh – cô gái với số phận đáng thương, bị chính cha mẹ ruột của mình lợi dụng như một công cụ kiếm tiền. Họ vì trả nợ mà sẵn sàng bán đi con gái mình, từ đó cô bị đẩy vào tay thiếu gia tài phiệt Trần Tịch. Không cam tâm trước số phận, cô nhiều lần tìm cách thoát khỏi anh nhưng đều thất bại. Chính Tuấn Anh – người bạn thân của cô là động lực duy nhất để cô trốn thoát, cũng trong khoảng thời gian đó cô lờ mờ nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu. Trần Tịch là sợi dây trói buộc cô, kiểm soát cuộc sống của cô. Tưởng chừng cô sẽ mãi căm ghét anh nhưng chính sự dịu dàng, ấm áp, ngọt ngào mà anh mang lại đã xoa dịu trái tim cô. Hai người ở bên nhau lâu dần nảy sinh tình cảm – đoạn tình sâu đậm, khắc cốt ghi tâm. Nhưng liệu có phải hạnh phúc đó sẽ là mãi mãi và có sự sắp xếp nào cho mọi chuyện hay không? Văn án: 1. Sau đêm hôm ấy, cô cố tình tránh mặt anh, cứ ngỡ đó chỉ là sự cố nhưng nó lại làm tâm trạng cô thay đổi rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy anh là những hình ảnh đêm đó lại hiện lên trong tâm trí cô. Anh cũng nhận ra sự lảng tránh của cô, anh rất khó chịu về việc đó “Tại sao chứ, thân thể em đã thuộc về tôi nhưng trái tim vẫn không thay đổi sao?” Anh muốn gặp cô để hỏi rõ vấn đề nhưng cứ hễ gần chạm mặt là cô lại chạy mất hụt, lần này anh quyết tâm đuổi theo, giữ cô lại. “Em sao lại tránh mặt tôi?” Anh nắm chặt lấy tay cô, trái tim cô loạn nhịp, “thình thịch”, “Sao vậy? Sao tim mình lại đập mạnh như vậy? Chỉ vì cái nắm tay thôi sao?” 2. “Thả tôi ra. Anh định làm gì tôi?” Hà Linh trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hắn không quan tâm mà ngày càng tiến tới gần cô, đưa tay sờ lên gương mặt đẫm lệ kia. “Làm gì sao? Cô đoán xem… Nếu Trần Tịch biết tôi làm nhục người phụ nữ của hắn thì sẽ ra sao nhỉ? Đáng mong chờ thật đó…” Nói rồi, hắn dùng tay mình xé rách chiếc áo của cô, mặc cho cô không ngừng giãy giụa. Cô hoảng loạn né tránh bàn tay của hắn, cả thân thể lùi về phía sau, bàn tay chà xát lên mặt đất đến chảy máu, nhưng bây giờ cô không thấy đau thay vào đó là nỗi sợ hãi. Trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh của Trần Tịch “Trần Tịch, cứu em!” những dòng suy nghĩ cứ liên tục lặp lại cho đến khi người đàn ông to lớn kia ép sát người cô, hắn đang cố hôn cô, cô tránh né. Chát!!! “Con khốn mày dám né tránh tao hả.” “Ư bỏ ra, không muốn.” Rầm!!! Trong căn hầm tối, ánh sáng truyền đến từ cánh cửa phía xa, hình ảnh mờ ảo dần hiện ra. “Trần Tịch, là anh ấy, anh ấy đến rồi”. Cô mỉm cười nhìn về phía anh, rồi từ từ ngã khụy xuống. Anh nhìn thấy cô trong bộ dạng thê thảm thì nổi điên lao đến, không ngừng đấm vào mặt Trần Duy. 3. “Anh đã vừa lòng chưa?” Cô lạnh nhạt nhìn anh – một ánh nhìn căm phẫn, chứa đầy oán hận. Trước câu hỏi của cô, anh như chết lặng, anh cứ đứng trơ mắt nhìn cô mà không nói lời nào. “Anh đã cướp hết mọi thứ của tôi. Ba mẹ… chị gái… ba nuôi… Tất cả mọi thứ tôi đều tha thứ cho anh. Nhưng tại sao? Anh ấy… Sao anh lại cướp anh ấy khỏi tay tôi chứ? Tại sao?” Cô như phát điên, nhắc đến Tuấn Anh trái tim cô lại đau đớn cực độ. Anh là tất cả đối với cô nhưng giờ anh đã không còn nữa. Anh đã bỏ cô lại… chỉ còn một mình cô. Là Trần Tịch, là chính anh đã khiến cô ra nông nổi này. Anh đã không mang lại hạnh phúc cho người con gái mình yêu mà chỉ đem đến những tổn thương và đau khổ. Vì sao ư? “Vì anh yêu em."

banner-detail
banner-detail
banner-detail
Bạn phải

Đăng nhập

mới có thể bình luận