"Không cần! Đứng lại! Khương Chiến! Khương Chiến! Em xin anh! Không được đâu! Không kịp rồi! Xin anh, xin anh đừng đến đây!"
Trác Tinh Ngư bị buộc chặt trên chiếc ghế gỗ, phía dưới là tiếng "Tích tắc... Tích tắc" đếm ngược của bom hẹn giờ.
Cô hét lên trong bất lực nhưng cũng chẳng thể cản bước Khương Chiến.
Hắn chẳng bao giờ nghe lời cô.
Và lần này cũng thế.
Trong vòng tay Khương Chiến, cái chết cũng không đáng sợ như cô nghĩ.
Chỉ là nếu được chọn lại thì liệu rằng…