Chương 1: ĐauPhế hậu yêu người

Trong gian phòng ẩm thấp của lãnh cung, bốn bức tường rêu phong loang lổ hằn rõ dấu vết của năm tháng tịch liêu. Ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua khe hở, chẳng đủ xua tan bóng tối, chỉ khiến cảnh vật càng thêm lạnh lẽo. Gió lùa qua khung cửa sổ vỡ nát, thổi tung tấm rèm xám bạc như tấm khăn tang, từng hồi run rẩy như đang khóc thương cho kiếp hồng nhan bạc mệnh.

Người ngồi trong căn phòng ấy, dáng vẻ thê lương như một linh hồn bị lãng quên. Nàng khoác trên mình chiếc xiêm y bạc màu, bên cạnh là chiếc bàn trà cũ nát, gỗ đã mục, hương trà chẳng còn. Trên gương mặt thanh lệ vẫn còn lưu dấu kiêu sa ngày nào, nay chỉ còn vẻ tiều tụy, nhợt nhạt. Một dải lụa trắng phủ kín đôi mắt, che đi ánh sáng từng rực rỡ như nhật nguyệt, giờ chỉ còn lại màn đêm vô tận.

Nàng – người từng bước lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, nay lại trở thành phế hậu bị ruồng bỏ. Bàn tay mảnh mai lần mò chạm vào chén trà trước mặt, cảm nhận hơi lạnh thấm qua da thịt. Nàng không nhấc lên, cũng chẳng uống, chỉ lặng lẽ để thứ giá lạnh ấy nhắc nhở rằng mình vẫn còn tồn tại trên đời.

Một tiếng thở dài nghẹn ngào thoát ra, giọng nói mỏng manh vang lên giữa không gian u tịch, như khói sương phai nhạt giữa mùa đông buốt giá, trong đó chất chứa toàn cay đắng cùng oán hờn:

"Thiếp mù rồi, Cảnh Nghi... giờ chàng hài lòng chưa?"

Trong ánh sáng mờ nhạt, một bóng người cao lớn đứng cách đó không xa. Ánh mắt hắn lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ. Người từng là phu quân mà nàng trao trọn tim gan, từng là nam nhân nàng hy sinh tất cả để giúp hắn thuận lợi đăng cơ xưng đế, nay trước mặt nàng chỉ còn là kẻ xa lạ, tàn nhẫn, vô tình.

Thanh âm hắn vang lên, từng chữ nặng nề, sắc lạnh như dao cắt:

"Đó là lỗi của ngươi. Hài lòng hay không, chẳng liên quan gì đến trẫm."

Mỗi lời hắn thốt ra tựa lưỡi kiếm bén nhọn, đâm thẳng vào trái tim nàng. Toàn thân nàng run khẽ, như muốn nghẹt thở. Đôi môi khô khốc khẽ nhếch thành một nụ cười chua chát, còn khóe mắt lại rơi xuống từng giọt lệ nóng hổi. Nước mắt thấm ướt dải lụa trắng, nhưng chẳng thể gột rửa nỗi đau đang hằn sâu trong lòng.

Nàng ngẩng đầu về phía tiếng nói vừa vang lên, ánh mắt mù lòa chỉ còn hướng về bóng tối, giọng nói nghẹn ngào run rẩy:

"Cảnh Nghi... chàng có từng, dù chỉ một lần... yêu thiếp không?"

Cả gian phòng rơi vào tĩnh mịch. Hắn im lặng hồi lâu, không có một tia cảm xúc nào trong đáy mắt. Cuối cùng, hắn chỉ khẽ phất tay áo, xoay người bước đi, bóng dáng rời xa mà chẳng ngoái đầu. Giọng nói lạnh lẽo buông xuống, giống như một bản án cuối cùng:

"Đừng hỏi những điều mà ngươi vốn đã biết đáp án."

Tiếng bước chân dần xa, chỉ còn lại sự tịch liêu của lãnh cung và tiếng gió rít qua khe cửa.

Nàng ngồi bất động, trái tim như vỡ vụn. Đáp án sao? Thật ra nàng đã biết từ lâu, chỉ là cố chấp tự lừa dối chính mình. Hắn chưa từng yêu nàng, chưa từng một khắc nào. Cả kiếp này, tình yêu ấy chỉ là một giấc mộng hoang đường, trong đó chỉ có mình nàng si mê, chỉ có mình nàng hiến dâng tất cả.

Nụ cười méo mó tràn đầy cay đắng nở trên môi. Nàng ngẩng mặt lên, dường như muốn chất vấn cả bầu trời vì sao lại ban cho nàng kiếp số nghiệt ngã đến vậy. Tiếng cười của nàng khẽ vang, chẳng lớn, nhưng thấm đầy điên loạn, tuyệt vọng.

Nàng biết, chỉ mươi ngày nữa, hắn sẽ lập tân hoàng hậu. Một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp, được hắn yêu chiều, sẽ danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị nàng từng có, sẽ được cả thiên hạ ca tụng. Còn nàng, chỉ là phế hậu bị giam vào chốn lạnh lẽo, sống quãng đời tàn trong cô độc, hứng chịu lời chê cười và sự khinh miệt của thiên hạ.

Chỉ còn lại nàng, cùng với bóng tối, cùng với những ký ức yêu thương đã chết, cùng trái tim nứt nẻ không bao giờ lành lại.