Chương 1: Cuộc chiếnSở Thiên ta làm trùm ngày tận thế

Dưới ánh bình minh phai màu, cả thành phố ngập chìm trong một màn tang tóc hỗn loạn. Những con đường từng náo nhiệt giờ chỉ còn là nghĩa địa mở, nơi tiếng gào thét của kẻ sống sót hòa lẫn cùng âm thanh xé thịt man rợ. Không gian đặc quánh mùi máu, mùi thối rữa, và cả nỗi sợ hãi khắc sâu vào từng hơi thở.

Giữa địa ngục ấy, Sở Thiên đứng lẻ loi, bóng dáng gầy gò nhưng ánh mắt rực cháy. Trong tâm trí anh, tuyệt vọng và hy vọng đan xen như hai lưỡi dao cứa vào nhau, nhưng ngọn lửa chiến đấu chưa bao giờ lụi tàn. Đây chính là trận chiến cuối cùng của anh – nơi không còn đường lùi, chỉ còn hoặc sống sót hoặc ngã xuống.

Bầy zombie tràn tới như cơn sóng đen đặc, số lượng áp đảo, dồn anh vào ngõ cụt tử thần. Dù biết kết cục chỉ có một, Sở Thiên vẫn gồng mình vung thanh kiếm sứt mẻ trong tay. Mỗi nhát chém điên cuồng đều đượm theo sự phẫn nộ, như muốn xé rách xiềng xích định mệnh. Từng chiếc đầu rơi xuống, từng cánh tay bị chặt lìa, nhưng ngay sau đó lại có hàng chục bóng hình méo mó nhào đến, hàm răng lấp lóa trong cơn khát máu.

Âm thanh "rốp rạp" của xương gãy vang vọng, hòa cùng tiếng rít gào khàn đặc. Sở Thiên nghe rõ từng nhịp thở khát mồi, cảm nhận từng làn khí hôi thối lùa vào mặt. Anh biết sức lực mình đang cạn dần, cánh tay run rẩy, nhưng vẫn cố siết chặt chuôi kiếm. Bởi khi ý chí chưa gục ngã, anh vẫn còn là chiến binh.

Không phải anh hùng, không phải người lính được huấn luyện, chỉ là một con người bình thường bị ném vào tuyệt cảnh. Thế nhưng trong bóng tối của tận thế, Sở Thiên đã trở thành kẻ kiên cường chống lại số phận. Mỗi nhát đâm không chỉ là sát chiêu, mà còn là lời khẳng định: anh không khuất phục.

Nhưng sức người nào sánh nổi biển xác sống? Lưỡi kiếm đã mẻ, hơi thở đã loạn, cơ thể chằng chịt vết thương. Anh bị dồn đến giới hạn. Một cú va chạm từ phía sau – mạnh như búa giáng – khiến lưng anh đau nhói, thân thể loạng choạng ngã xuống. Đất lạnh áp vào má, toàn thân tê dại, Sở Thiên không còn đủ sức đứng dậy. Những hàm răng mục nát lập tức cắm xuống, từng vết cắn xé da thịt đau buốt đến rùng mình.

Ý thức chập chờn, đôi mắt mờ đục ngước nhìn bầu trời xám xịt.

"Vậy là... hết rồi sao?" – anh thầm thì, giọng khản đặc, ngắt quãng bởi hơi thở nặng nề. Bầu trời cuối cùng mà anh thấy chỉ còn là lớp sương mỏng giăng khắp, bao phủ thế giới trong vẻ tang thương đến tuyệt vọng.

Rồi đột nhiên, mọi thứ tan biến. Sự đau đớn rút lui như cơn ác mộng. Sở Thiên bàng hoàng mở mắt – trước mặt anh không còn là biển xác sống, mà là một khu rừng xanh tươi, lá cây rung rinh dưới ánh mặt trời rực rỡ. Những vệt sáng xuyên qua tán lá, nhảy múa trên nền đất ẩm ướt. Không khí trong lành ùa vào phổi, khác hẳn mùi tử khí vừa rồi.

Trái tim anh đập dồn dập. Anh vội vàng đưa tay chộp lấy chiếc điện thoại bên cạnh, mở khóa. Ngày tháng hiển thị khiến anh gần như nghẹn thở – thời gian đã lùi lại một tháng, trước khi thế giới sụp đổ, trước khi tận thế bắt đầu. Anh... đã trùng sinh!

Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức bi thương ùa về, nhưng xen lẫn là một tia sáng rực rỡ. Đôi mắt Sở Thiên ánh lên sự quyết tâm chưa từng có. Ngày hôm nay – theo lịch – chỉ là một ngày nghỉ lễ, bình thường đến mức ai cũng xem nhẹ. Nhưng với anh, đó là điểm khởi đầu của một con đường mới. Một cơ hội.

Cất điện thoại vào túi áo, khóe môi Sở Thiên khẽ nhếch lên:

"Vậy là... ông trời cho ta thêm một lần nữa để thay đổi tất cả sao?"

Trong lòng anh, ngọn lửa hy vọng bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.