Chương 1: Tôi Lấy Chồng Rồi
avatar

Chiizzi

05/08/2023
Chó Điên Và Mèo Nhỏ

Chương 1: Em Lấy Chồng Ngày tôi ra tù, mưa tầm tã xối xả, mưa ào ào như muốn vắt kiệt mây đen. Một ngày ảm đạm như thế, là ngày đầu tôi được tự do sau mười năm. Và người đầu tiên tôi gặp, em nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm hờn, nhả từng lời chát chúa: “Tôi lấy chồng rồi.” Tôi cắn cắn đầu thuốc trong miệng, chẳng cảm thấy có vị gì, chợt bật cười, không mặn không nhạt “ừ” một tiếng với em. Lấy chồng rồi. Lấy chồng thì lấy chứ sao, việc gì em phải mất công tìm tôi tuyên bố? Làm như tôi sẽ mãi quấn lấy em không bằng ấy. Bất quá… Ngày tôi vì em mà đi tù, trông em vẫn còn non nớt ngây thơ. Giờ, đường nét trưởng thành, mắt sáng mi cong, không biết trở nên xinh đẹp như vậy từ khi nào? Chậc. Thu hút hơn xưa nhiều thật đấy. Mưa vội vã xua bước chân người đi đường, tôi ngồi ở trạm xe buýt nhìn ngắm phố phường được màn nước trắng xoá gột rửa. Khung cảnh đời thường tưởng có thể dễ dàng thấy, đã nhiều năm rồi tôi mới được trải qua, không khỏi bật cười. Ngón tay búng điếu thuốc chưa hút xuống dòng nước xối xả chảy xuống lỗ cống, cô bé sinh viên ngồi gần thấy vậy hơi nhăn mặt. Phát hiện điều đó, tôi không giấu giếm ném về phía nàng ánh mắt đầy hứng thú, miệng huýt dài một tiếng chọc ghẹo. Quả nhiên, gái tơ hay ngại, xe buýt đỗ lại liền chẳng cần xem tuyến đã chạy biến. Ha. Chạy nhanh còn kịp, kẻo dính vào thằng mới ra tù như tôi thì đời tức khắc đâm ngay vào ngõ cụt. Tôi cũng chẳng đợi tạnh mưa, xoa xoa mái tóc ngắn chưa nổi ba phân, xong vỗ mạnh vào đùi, đứng dậy đầu trần bước đi. Chưa có đích đến cụ thể nào, tôi cứ đi như thế, phong thái trong mắt người qua đường ắt hẳn ngông nghênh bất cần đời, đúng chất một thằng du côn. Về đến nhà cả người đã sũng nước, mẹ mở cửa đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngay lập tức mở miệng trào phúng: “Ô, còn sống cơ đấy?” Bà quay vào trong nhà hô: “Thằng tù ra trại rồi này.” Nói xong ngúng nguẩy bỏ đi. Tôi khẽ suýt trong miệng, vị đắng điếu thuốc ban nãy vẫn còn… Ngày ấy khi tôi bị tuyên án, mẹ đã nói gì nhỉ? À, “