Chương 1: Hồ ly đội lốp cừu non.Dục Vọng Không Thể Cưỡng

“Mặc Thiếu, đây là hàng ngon, hàng loại 1 được tôi lựa chọn rất kỹ đó! Anh xem, chút tâm tư này của tôi có đủ làm anh hài lòng chưa hả?” Cảnh Thần vừa nâng ly lên vừa quay sang nhìn người đàn ông được gọi là Mặc Thiếu, anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng để hở hai nút ở trên cùng, lộ ra vùng ngực trắng trẻo vô cùng thu hút. Mặc Trúc hơi rũ mắt nhìn sang người con gái hôn mê đang ngồi tựa vào lưng ghế bên cạnh, lần này anh ta phải công nhận rằng Cảnh Thần làm việc có dụng tâm hơn mấy lần trước rất nhiều. Ít nhất thì cô gái trước mắt này nhìn vô cùng ngây thơ thuần khiết. Mặc Trúc đưa tay lên vén đi mấy sợi tóc vươn trên gò má của cô, mấy đầu ngón tay thuận đường trượt dần xuống vùng cổ trắng ngần, sau đó là xương quai xanh của cô. Tống Hân vốn dĩ đã có ý thức trở lại từ lâu, nhưng dưới tác dụng của thuốc mê, cô không thể dễ dàng lấy lại được năng lực phản kháng như lúc còn tỉnh táo, cho nên chỉ có thể giả vờ như bản thân vẫn đang hôn mê, chờ cho tác dụng của thuốc dần vơi đi. Khóe miệng của Mặc Trúc hơi nhếch lên, anh ta di chuyển ngón tay sang bả vai của Tống Hân, kéo nhẹ một cái, dây áo mỏng manh trên vai cô liền trượt xuống. Tống Hân cảm thấy vô cùng ngứa ngáy vì bàn tay không yên phận của Mặc Trúc, cô vờ trở mình một cái nghiêng người sang một bên tránh né. Mặc Trúc xem biểu hiện này của cô sau đó có chút thích thú, cô gái này vốn dĩ đã tỉnh rồi, như thế nào lại muốn chơi trò giả vờ giả vịt trước mặt anh ta? Xem ra món hàng loại 1 mà Cảnh Thần nói cũng chỉ là ‘hồ ly đội lớp cừu non’ mà thôi. Mặc Trúc đem ly rượu trong tay uống cạn một hơi, sau đó thì đưa tay kéo Tống Hân lại đối diện với anh ta. Một tay Mặc Trúc đưa ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh cố định cơ thể Tống Hân lại, còn một tay thì bắt lấy càm của cô rồi nâng lên. Cảnh Thần nhìn một cảnh này chỉ thầm nhoẻn miệng cười, sau đó quay đi ôm lấy người phụ nữ bên cạnh vào lòng. Trong tiếng nhạc ồn ào chói tai vang lên không ngừng nghỉ, dường như mọi sự trụy lạc và xa hoa nhất trên đời này tất cả đều tập trung lại ở nơi đây. Mặc Trúc nhìn vào hai cánh môi được thoa son đỏ mộng của Tống Hân, nụ cười trên gương mặt của anh ta ngày càng sâu, sau đó thì cúi xuống định gặm lấy cánh môi của cô, nhưng trước khi anh ta thành công thì cô đã nghiêng đầu đi tránh sang một bên. “Còn muốn giả bộ?” Tống Hân chợt nghe thấy giọng nói trầm đục vang lên bên tai, trong lòng cô có chút bất ngờ xen lẫn sợ hãi, không ngờ rằng người đàn ông này lại biết được rằng cô đã sớm tỉnh lại. Mặc Trúc không do dự gậm lấy vành tai của Tống Hân, khiến cả cơ thể cô như có dòng điện chạy qua mà khẽ run lên một chút, kèm theo cảm giác kích thích ngứa ngáy vô cùng khó chịu. Tống Hân biết tình hình không ổn, cô vội ôm lấy bả vai của Mặc Trúc, sau đó ép cả hai cùng nhau ngã xuống ghế sofa. Đúng lúc hai người ngã xuống, một viên đạn đồng xé gió bay ngang qua đỉnh đẩu của Tống Hân, không có vật cản nên trực tiếp lao về phía trước, cuối cùng xuyên qua chai rượu quý đang trưng trên kệ. Mặc Trúc vô cùng không tin được vào mắt mình, chính mắt anh ta nhìn thấy đường đạn xẹt ngang, nếu lúc nãy Tống Hân không đẩy anh ta ngã xuống, thì chỉ e rằng viên đạn đó đã ghim vào đầu anh ta. Cùng với tiếng đỗ vỡ vang lên là tiếng la hét thất thanh của các cô gái khác trong phòng, ai nấy đều đẩy nhau náo loạn tìm được thoát thân, cả căn phòng sớm chìm trong một bầu không khí hỗn loạn. “Mặc Thiếu, có bắn tỉa!” Cảnh Thần lên tiếng cảnh báo sau đó nhanh chóng tìm một nơi để nấp vào. Hai đầu lông mài của Mặc Trúc hơi chau lại, anh ta ôm lấy Tống Hân cùng nhau lăn xuống sàn nhà rồi nép vào một chiếc ghê sofa đã bị xô ngã. Không chỉ có bắn tỉa mà bên ngoài cũng sớm vang lên tiếng súng chói tai. Mặc Trúc biết rằng hôm nay có người muốn lấy cái mạng này của anh ta. Mặc Trúc cùng Cảnh Thần cũng nhanh chóng lấy súng ra đáp lại những người có ý định xông vào. Tống Hân đưa mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, những viên đạn xé gió lao thẳng về phía trước, không lâu lại có một vài người bị bắn trúng rồi ngã xuống, tiếng la hét thất thanh sợ hãi, từng vũng máu đỏ dần lan đi khắp sàn nhà. Cô những tưởng những cảnh tượng như thế này chỉ xuất hiện ở trên phim, nhưng thật không ngờ, hôm nay bản thân cô lại có thể tận mắt chứng kiến. Rốt cuộc, đây là vinh hạnh, hay là xui xẻo? Tống Hân cô vốn dĩ chỉ là một người vô cùng tầm thường, sống ở một nơi cũng tầm thường không kém. Nhưng cớ sao bây giờ lại rơi vào thảm cảnh như vầy? Tất cả kể ra cũng chính là nhờ công lao của đứa em gái cùng cha khác mẹ với cô, Tống Mẫn Văn. … “Alo? Ai vậy? Không trả lời thì tôi cúp máy đó!” Lương Bình nhấc điện thoại lên một lúc lâu vẫn chưa có người trả lời, bà ta có chút nóng giận quát lên. Tống Hân đang ngồi trong phòng cũng có thể nghe thấy. Giọng của Lương Bình có chút chua chát và the thé. “Alo?” Lương Bình vốn định xả ra một tràng những câu mắng mỏ thì đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng khóc nức nở. “Alo? Mẹ ạ? Con là Mẫn Văn, con là Mẫn Văn đây! Mẹ mau đem tiền đến chuộc con đi, nếu không… nếu không bọn họ sẽ giết con mất!” …