
Đồng Song
- A... anh... đừng mà... - Bảo bối, trông em lúc này quyến rũ thật đó... hưm... cũng kẹp thật chặt... - Anh... ư... nhỡ chị gái em biết thì sao? - Em đừng lo, cô ta sẽ không biết được đâu... Đứng ở phía bên ngoài, Tiêu Mộc Điềm đanh mặt nghe những âm thanh như muốn tra tấn lỗ tai của cô. Ngàn lần vạn lần Tiêu Mộc Điềm cũng không ngờ tới việc cô em gái vẫn luôn miệng lời ngon tiếng ngọt lại âm thầm lên giường với bạn trai cô. Tiêu Mộc Điềm trước nay là một cô gái tùy hứng, thế nên không như những cô gái khác sẽ âm thầm bỏ đi hay đau khổ chịu đựng một mình trong những trường hợp thế này. Cô đẩy cửa xông vào, và ngay sau đó, cô nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như gặp phải ma của hai người kia. Người yêu lên giường với em gái cùng cha khác mẹ? Đúng là một sự ghê tởm dành cho cô mà. Tiêu Mộc Điềm không nói không rằng gì, chỉ đứng đó thôi cũng đủ làm cho hai nhân vật chính trong cuộc chiến không hồi kết ban nãy phải hoảng sợ tái cả mặt rồi. Tiêu Mộc Điềm nhìn thấy bạn trai vốn đang thân mật với cô em gái của mình đột nhiên đẩy cô ả đó ra một cách không thương tiếc. Mà cô em gái Tiêu Quỳnh Nhi sau khi thấy cô đến cũng sợ đến mức chỉ dám rúc đằng sau lưng tên tra nam đó. Tra nam vội vã mặc quần áo vào, sau đó lại một lần nữa đẩy bỏ Tiêu Quỳnh Nhi đang lấp ló đằng sau lưng gã ra. Gã bước đến, vừa muốn đưa tay ra cầm lấy tay cô thì lại bị cô hất ra. - Đừng động vào tôi, bẩn. Tra nam đanh mặt, nhưng rồi lại làm ra vẻ thâm tình quyến luyến. - Điềm Nhi, em nghe anh giải thích được không? Tất cả chỉ là ngoài ý muốn thôi, tuy anh lên giường với cô ta nhưng trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có em mà thôi, Điềm Nhi... Tiêu Mộc Điềm suýt thì không nhịn được mà phỉ nhổ gã ta. Gã đang nói cái gì mà như mất não vậy? Lên giường với em gái nhưng trong lòng cũng chỉ nghĩ tới cô chị? Nực cười. Tiêu Mộc Điềm ngắt ngang lời gã. - Anh đừng làm cho tôi ghê tởm. Lưu Hành Quan, tôi và anh chia tay. Nói xong, Tiêu Mộc Điềm lập tức xoay người đi ra ngoài. Nhưng Lưu Hành Quan lại không muốn buông cô ra, nghe cô nói muốn chia ta, gã liền tìm cách níu giữ cô lại. - Không! Anh sẽ không chia tay! Điềm Nhi, em đừng độc ác như vậy, cho anh một cơ hội đi được không em? Anh sẽ lập tức sửa sai mà... Tiêu Quỳnh Nhi thấy vậy cũng thút thít, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy trên gò má. - Chị, không phải như những gì chị nghĩ đâu, chị nghe chúng em nói... Nhưng Tiêu Mộc Điềm không quan tâm lắm, cô hất tay Lưu Hành Quan ra rồi mở cửa đi ra ngoài. Tiêu Quỳnh Nhi thấy vậy thì lập tức cũng trùm quần áo vào rồi hoảng hốt chạy theo. Trước đó cô ả còn không quên dặn tình nhân mới. - Anh đừng đi theo, để em khuyên chị em. Nói xong, trong mắt cô ả lập tức lóe ra tinh quang. Cô ả chạy theo Tiêu Mộc Điềm, thấy Tiêu Mộc Điềm đang đứng ở bên đường để gọi xe thì cô ta lập tức bám theo. - Chị!!! Tiêu Mộc Điềm không ngẩng đầu lên nhìn. Thế nhưng điều này lại làm cho Tiêu Quỳnh Nhi có thêm cơ hội để bày trò ác độc. Khi một chiếc xe tải đang chạy trên đường đi qua khu vực này, Tiêu Quỳnh Nhi lập tức đưa tay ra. Đẩy Tiêu Mộc Điềm ra giữa đường, trước đó cô ta còn không quên hò hét làm bộ. - Chị! Đừng! Dù chị có chia tay thì cũng đừng làm điều gì dại dột mà!!!