
Chinsu
Dì Trần nắm tay Từ Khánh Dung đi vào trong, bà hỏi: “Cháu định về đó bao lâu? T“Tống Duật, anh đừng đi. Đột nhiên em thấy đau bụng quá, anh đưa em đến bệnh viện có được không?” “Khánh An uống rượu say đang ở trong quán bar. Em biết đấy, nơi đó không an toàn.” “Nhưng mà…” “Đừng nháo nữa! Khánh Dung, em cứ nằm xuống nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ thấy đỡ hơn thôi.” Mười một rưỡi tối, Tống Duật vừa nhận được tin Từ Khánh An uống rượu say đã vội mặc áo khoác vào, chuẩn bị đến quan bar đón cô ta. Đối với Từ Khánh Dung đang nhăn mặt vì đau bụng, hắn chỉ xem như cô giả đang giả vờ để giữ chân mình. “Duật, em đau lắm…” Cạch! Từ Khánh Dung không kịp nói thêm câu nào, trơ mắt nhìn bóng lưng Tống Duật khuất sau cánh cửa gỗ. Hắn là chồng của cô, nhưng nửa đêm lại vì một người phụ nữ khác mà bỏ mặc cô đang bụng mang dạ chửa mà không thèm quan tâm đến. Cũng không trách được. Nếu là người khác thì có lẽ Tống Duật còn cân nhắc, đằng này… so với Từ Khánh An, ánh trăng sáng trong lòng hắn thì Từ Khánh Dung chẳng là cái thá gì. Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt, ngồi chật vật trên giường xoa chiếc bụng đang nhô lên, xuýt xoa thành tiếng. Cơn đau bụng âm ỉ dần trở nên kịch liệt, thắt quặn và dồn dập. “Dì Trần, dì Trần à...” Từ Khánh Dung cố sức gọi lớn, lát sau mới thẫn thờ, nhớ ra bà ấy đã ra ngoài từ sáng sớm. Dì Trần là quản gia trong ngôi biệt thự này, cũng là người chăm sóc chính cho Từ Khánh Dung. Bởi vì con gái bà bị bệnh suốt mấy ngày nay, nên hôm nay dì Trần đã xin nghỉ phép để về quê thăm cô ấy. Những người làm khác sau khi hoàn thành công việc đã trở về nhà từ chập tối. Lúc này trong biệt thự chỉ còn một mình Từ Khánh Dung đang vật vã với cơn đau bụng. Từ Khánh Dung ôm lấy bụng, tay còn lại gắng sức với chiếc điện thoại trên chiếc tủ cạnh đầu giường, gương mặt tái bệch, sớm đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cô cắn môi chịu đựng, nhấn số gọi cho Phương Mỹ Anh. Mỹ Anh là bạn thân của Từ Khánh Dung, là người cô có thể trông cậy nhất ngay lúc này. Từ Khánh Dung gọi cho cô ấy, nhưng đến cuộc thứ ba vẫn không có phản hồi. Nhìn một lượt các số trong danh bạ, đếm qua cũng chỉ được vài người. Từ Khánh Dung run rẩy lau mồ hôi trên mặt, gọi cho Tống Duật. i trút xuống, vết sẹo dài ở giữa bụng lộ ra, trái tim cô lại nhói lên một nhịp, chua chát. Tống Duật quả nhiên giữ đúng lời hứa. Mới hơn năm giờ chiều hắn đã có mặt tại biệt thự. “Có chuyện gì em nói đi?” Từ Khánh Dung đang đứng quay lưng lại với Tống Duật, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khỏi lá đơn ly hôn trên bàn. Hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này, cho nên không thể biết được cảm xúc hiện tại của Từ Khánh Dung thế nào. Là vui, buồn hay tức giận? “Tống Duật, chúng ta ly hôn đi!” Cô cứ ngỡ bản thân sẽ rất khó khăn để nói ra câu này. Nhưng ở thời điểm hiện tại, Từ Khánh Dung cảm thấy rất nhẹ lòng. Vốn dĩ ngay từ ban đầu người mà Tống Duật thích không phải là cô, nhưng bởi vì Từ Khánh Dung cố chấp tự lừa dối mình nên mới đẩy mọi chuyện đi quá xa như vậy. Nên dừng lại được rồi! Mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có của nó, cô sẽ giải thoát cho Tống Duật để hắn được ở bên cạnh ánh trăng sáng của cuộc đời mình. “Em nói… ly hôn?” “Phải. Chúng ta ly hôn đi.” Từ Khánh Dung lặp lại lời của mình, như thể sợ hắn chưa nghe rõ. “Phải. Chúng ta ly hôn đi.” Từ Khánh Dung lặp lại lời của mình, như thể sợ hắn chưa nghe rõ. Cô xoay người, gương mặt lạnh tanh như mặt hồ chiều thu phẳng lặng, trên tay cầm lá đơn ly hôn đưa cho Tống Duật. “Tôi đã ký xong rồi, chỉ chờ anh nữa thôi.” Nhưng mọi chuyện đâu thể ngờ, một ngày vào ba năm trước, Từ Khánh An bất ngờ gặp tai nạn giao thông, hai chân bị liệt, không thể đi lại. Cùng lúc, Tống An Nam biết mình bị bệnh, tuổi cao sức yếu nên đã gây sức ép, muốn Tống Duật phải nhanh chóng cưới vợ để ông được đón cháu nội. Nếu hắn dám cãi lời thì Tống An Nam sẽ chuyển nhượng hết cổ phần cho đứa con riêng của vợ, Tống Duật không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với cha của mình. Từ Khánh An gặp tai nạn, kỹ thuật y học trong nước còn hạn chế, cô ta muốn chữa lành đôi chân phải sang Mỹ điều trị. Toàn bộ chi phí chữa trị và nhân lực đều do Tống An Nam lo liệu, dựa trên một thỏa thuận ngầm. Chính là Từ Khánh Dung xem như thay chị gái gả cho Tống Duật, chỉ cần đáp ứng được yêu cầu của Tống An Nam là sinh cho Tống gia một đứa cháu đích tôn. Sau đó, cô và Tống Duật có ly hôn hay không, ông cũng không muốn quản. “Xin lỗi cậu, đều tại tối hôm qua tớ không kịp nghe điện thoại…” Dì Trần nắm tay Từ Khánh Dung đi vào trong, bà hỏi: “Cháu định về đó bao lâu? T“Tống Duật, anh đừng đi. Đột nhiên em thấy đau bụng quá, anh đưa em đến bệnh viện có được không?” “Khánh An uống rượu say đang ở trong quán bar. Em biết đấy, nơi đó không an toàn.” “Nhưng mà…” “Đừng nháo nữa! Khánh Dung, em cứ nằm xuống nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ thấy đỡ hơn thôi.” Mười một rưỡi tối, Tống Duật vừa nhận được tin Từ Khánh An uống rượu say đã vội mặc áo khoác vào, chuẩn bị đến quan bar đón cô ta. Đối với Từ Khánh Dung đang nhăn mặt vì đau bụng, hắn chỉ xem như cô giả đang giả vờ để giữ chân mình. “Duật, em đau lắm…” Cạch! Từ Khánh Dung không kịp nói thêm câu nào, trơ mắt nhìn bóng lưng Tống Duật khuất sau cánh cửa gỗ. Hắn là chồng của cô, nhưng nửa đêm lại vì một người phụ nữ khác mà bỏ mặc cô đang bụng mang dạ chửa mà không thèm quan tâm đến. Cũng không trách được. Nếu là người khác thì có lẽ Tống Duật còn cân nhắc, đằng này… so với Từ Khánh An, ánh trăng sáng trong lòng hắn thì Từ Khánh Dung chẳng là cái thá gì. Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt, ngồi chật vật trên giường xoa chiếc bụng đang nhô lên, xuýt xoa thành tiếng. Cơn đau bụng âm ỉ dần trở nên kịch liệt, thắt quặn và dồn dập. “Dì Trần, dì Trần à...” Từ Khánh Dung cố sức gọi lớn, lát sau mới thẫn thờ, nhớ ra bà ấy đã ra ngoài từ sáng sớm. Dì Trần là quản gia trong ngôi biệt thự này, cũng là người chăm sóc chính cho Từ Khánh Dung. Bởi vì con gái bà bị bệnh suốt mấy ngày nay, nên hôm nay dì Trần đã xin nghỉ phép để về quê thăm cô ấy. Những người làm khác sau khi hoàn thành công việc đã trở về nhà từ chập tối. Lúc này trong biệt thự chỉ còn một mình Từ Khánh Dung đang vật vã với cơn đau bụng. Từ Khánh Dung ôm lấy bụng, tay còn lại gắng sức với chiếc điện thoại trên chiếc tủ cạnh đầu giường, gương mặt tái bệch, sớm đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cô cắn môi chịu đựng, nhấn số gọi cho Phương Mỹ Anh. Mỹ Anh là bạn thân của Từ Khánh Dung, là người cô có thể trông cậy nhất ngay lúc này. Từ Khánh Dung gọi cho cô ấy, nhưng đến cuộc thứ ba vẫn không có phản hồi. Nhìn một lượt các số trong danh bạ, đếm qua cũng chỉ được vài người. Từ Khánh Dung run rẩy lau mồ hôi trên mặt, gọi cho Tống Duật. i trút xuống, vết sẹo dài ở giữa bụng lộ ra, trái tim cô lại nhói lên một nhịp, chua chát. Tống Duật quả nhiên giữ đúng lời hứa. Mới hơn năm giờ chiều hắn đã có mặt tại biệt thự. “Có chuyện gì em nói đi?” Từ Khánh Dung đang đứng quay lưng lại với Tống Duật, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khỏi lá đơn ly hôn trên bàn. Hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này, cho nên không thể biết được cảm xúc hiện tại của Từ Khánh Dung thế nào. Là vui, buồn hay tức giận? “Tống Duật, chúng ta ly hôn đi!” Cô cứ ngỡ bản thân sẽ rất khó khăn để nói ra câu này. Nhưng ở thời điểm hiện tại, Từ Khánh Dung cảm thấy rất nhẹ lòng. Vốn dĩ ngay từ ban đầu người mà Tống Duật thích không phải là cô, nhưng bởi vì Từ Khánh Dung cố chấp tự lừa dối mình nên mới đẩy mọi chuyện đi quá xa như vậy. Nên dừng lại được rồi! Mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có của nó, cô sẽ giải thoát cho Tống Duật để hắn được ở bên cạnh ánh trăng sáng của cuộc đời mình. “Em nói… ly hôn?” “Phải. Chúng ta ly hôn đi.” Từ Khánh Dung lặp lại lời của mình, như thể sợ hắn chưa nghe rõ. “Phải. Chúng ta ly hôn đi.” Từ Khánh Dung lặp lại lời của mình, như thể sợ hắn chưa nghe rõ. Cô xoay người, gương mặt lạnh tanh như mặt hồ chiều thu phẳng lặng, trên tay cầm lá đơn ly hôn đưa cho Tống Duật. “Tôi đã ký xong rồi, chỉ chờ anh nữa thôi.” Nhưng mọi chuyện đâu thể ngờ, một ngày vào ba năm trước, Từ Khánh An bất ngờ gặp tai nạn giao thông, hai chân bị liệt, không thể đi lại. Cùng lúc, Tống An Nam biết mình bị bệnh, tuổi cao sức yếu nên đã gây sức ép, muốn Tống Duật phải nhanh chóng cưới vợ để ông được đón cháu nội. Nếu hắn dám cãi lời thì Tống An Nam sẽ chuyển nhượng hết cổ phần cho đứa con riêng của vợ, Tống Duật không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với cha của mình. Từ Khánh An gặp tai nạn, kỹ thuật y học trong nước còn hạn chế, cô ta muốn chữa lành đôi chân phải sang Mỹ điều trị. Toàn bộ chi phí chữa trị và nhân lực đều do Tống An Nam lo liệu, dựa trên một thỏa thuận ngầm. Chính là Từ Khánh Dung xem như thay chị gái gả cho Tống Duật, chỉ cần đáp ứng được yêu cầu của Tống An Nam là sinh cho Tống gia một đứa cháu đích tôn. Sau đó, cô và Tống Duật có ly hôn hay không, ông cũng không muốn quản. “Xin lỗi cậu, đều tại tối hôm qua tớ không kịp nghe điện thoại…” Cảm giác tự trách ăn sâu vào máu thịt, Phương Mỹ Anh cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu như hôm qua cô kịp thời nghe điện thoại của Từ Khánh Dung thì có lẽ tình hình đã được cứu vãn. “Biết trước có ngày này, ba năm trước, tớ có ch.ết cũng phải ngăn cản cậu gả cho tên Tống Duật.” Phương Mỹ Anh biết rõ, thật ra trước đây, Tống Duật và Từ Khánh An mới là một cặp. Từ Khánh Dung chỉ là đơn phương thích thầm hắn. Nhưng mọi chuyện đâu thể ngờ, một ngày vào ba năm trước, Từ Khánh An bất ngờ gặp tai nạn giao thông, hai chân bị liệt, không thể đi lại. Cùng lúc, Tống An Nam biết mình bị bệnh, tuổi cao sức yếu nên đã gây sức ép, muốn Tống Duật phải nhanh chóng cưới vợ để ông được đón cháu nội. Nếu hắn dám cãi lời thì Tống An Nam sẽ chuyển nhượng hết cổ phần cho đứa con riêng của vợ, Tống Duật không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với cha của mình. Từ Khánh An gặp tai nạn, kỹ thuật y học trong nước còn hạn chế, cô ta muốn chữa lành đôi chân phải sang Mỹ điều trị. Toàn bộ chi phí chữa trị và nhân lực đều do Tống An Nam lo liệu, dựa trên một thỏa thuận ngầm. Chính là Từ Khánh Dung xem như thay chị gái gả cho Tống Duật, chỉ cần đáp ứng được yêu cầu của Tống An Nam là sinh cho Tống gia một đứa cháu đích tôn. Sau đó, cô và Tống Duật có ly hôn hay không, ông cũng không muốn quản. được yêu cầu của Tống An Nam là sinh cho Tống gia một đứa cháu đích tôn. Sau đó, cô và Tống Duật có ly hôn hay không, ông cũng không muốn quản.