
Túc Đèo
Sáng sớm vùng núi Tây Bắc, màn sương còn giăng kín những dãy núi cao ngất. Con đường đất dẫn vào doanh trại lấp lánh sương mai, hai bên là những hàng cây rừng vươn cao, tiếng chim hót xen lẫn tiếng kèn báo thức vọng từ xa. Ở nơi biên giới nghiêm ngặt này, từng bước chân, từng hơi thở đều nhuốm màu kỷ luật.
Chiếc xe quân sự màu xanh rêu chậm rãi tiến vào cổng chính. Trong xe, Đại úy Hoàng Mai Vy ngồi ngay ngắn, mắt dõi theo quang cảnh bên ngoài. Ở tuổi 26, Mai Vy đã không còn xa lạ với môi trường quân đội, nhưng trái tim cô vẫn rung lên một nhịp khác thường. Có lẽ vì đây là đơn vị đặc biệt, nằm ngay đầu mối biên giới quan trọng, hoặc cũng có thể vì những thử thách mới đang chờ.
“Chào đồng chí đại úy! Tôi được phân công dẫn đồng chí lên gặp thủ trưởng.”
Một giọng nói trẻ trung vang lên khi cô vừa bước xuống. Một học viên trẻ, chừng đôi mươi, nụ cười rạng rỡ, nhanh nhẹn nhận túi quân trang từ tay cô.
“Cảm ơn cậu. Đường ở đây đẹp quá, núi cao, trời trong, mà sao lại lạnh thế này nhỉ?”
Mai Vy bật cười, giọng nói của cô tự nhiên khiến chàng học viên gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
Họ đi qua sân tập rộng lớn, nơi hàng trăm học viên đang luyện võ, tiếng hô vang vọng khắp núi rừng. Không khí nghiêm túc nhưng đầy sức sống. Giữa khung cảnh ấy, dáng vẻ Mai Vy nổi bật khác thường – tà áo quân phục gọn gàng ôm lấy thân hình cao mảnh mai, mái tóc dài búi gọn sau gáy, ánh mắt sáng trong sau cặp kính cận. Cô giống như một bông hồng nở rực rỡ giữa rừng xanh.
Khi vừa bước vào tòa nhà chỉ huy, học viên kia cúi chào: “Báo cáo chỉ huy, em đã đưa đại úy Hoàng Mai Vy đến!”
Người đàn ông ngẩng đầu khỏi tập hồ sơ trên bàn. Thượng tá Hoàng Văn Quân, 30 tuổi, ánh mắt sắc lạnh, nước da ngăm rám nắng. Bộ quân phục trên người anh gọn gàng đến từng nếp gấp, phong thái uy nghiêm toát lên từ cái liếc mắt đầu tiên.
Mai Vy khựng lại một chút. Cô không ngờ người đàn ông trước mặt lại… trẻ như vậy. Trẻ nhưng nghiêm nghị, lạnh lùng, đến mức khiến không khí căn phòng bỗng chốc đặc lại.
“Đồng chí là Mai Vy?” Giọng anh trầm, gọn.
Cô gật đầu, nụ cười tự nhiên nở trên môi: “Báo cáo thủ trưởng, tôi là Hoàng Mai Vy. Đại úy quân y, vừa được điều động về công tác tại đơn vị.”
Ánh mắt anh lướt nhanh qua cô, rồi quay lại tập hồ sơ. Chỉ vài giây thôi, nhưng đủ để Mai Vy nhận ra sự đánh giá khắt khe trong đó.
“Đơn vị này không phải nơi để cười đùa. Nhiệm vụ ở đây nặng nề, kỷ luật là hàng đầu. Hy vọng đồng chí hiểu rõ điều đó.” Anh nói, giọng dứt khoát.
Nụ cười trên môi Mai Vy khựng lại. Cô hiểu anh đang ám chỉ gì! Có lẽ từ khoảnh khắc cô trêu chọc học viên ngoài sân, hoặc đơn giản là vì vẻ ngoài quá thoải mái của cô khiến anh khó chịu.
“Báo cáo thủ trưởng, tôi luôn đặt công việc lên hàng đầu. Còn… nụ cười, tôi nghĩ cũng là cách giúp người lính vững tâm hơn.” Cô đáp, mắt nhìn thẳng, giọng kiên định.
Một thoáng im lặng. Anh không nói thêm, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống bàn đối diện, rồi tiếp tục đọc hồ sơ.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lật giấy và nhịp tim của Mai Vy vang trong lồng ngực. Cô nhìn trộm anh – dáng người cao lớn, bờ vai rộng, từng cử chỉ đều toát lên sự kỷ luật. Một người đàn ông hoàn hảo cho chiếc ghế thượng tá. Và trong giây phút ngắn ngủi ấy, trái tim cô đã phản bội lý trí, rung lên một nhịp kỳ lạ.
Bên ngoài, sương sớm dần tan, ánh nắng chiếu rọi xuống doanh trại biên giới. Trong căn phòng chỉ huy, hai con người – một mang trái tim thép, một mang nụ cười hoa hồng – vừa chạm mặt lần đầu. Và từ khoảnh khắc ấy, câu chuyện giữa họ đã chính thức bắt đầu.
Sau buổi gặp gỡ đầu tiên, Mai Vy được học viên dẫn về khu nhà ở dành cho sĩ quan. Dãy nhà nằm bên sườn núi, lưng tựa vào rừng, trước mặt là khoảng sân rộng có thể nhìn thấy cả thung lũng mờ sương. Không gian vừa hùng vĩ, vừa khép kín, mang đến cảm giác vừa tự hào vừa chật chội.
Phòng của cô ở tầng một, nhỏ nhưng ngăn nắp, chỉ có một chiếc giường đơn, bàn làm việc và tủ quân phục. Ngay khi bước vào, Mai Vy hít một hơi thật sâu. Mùi gỗ cũ, mùi đất núi còn vương theo gió len vào cửa sổ. Đây sẽ là nơi gắn bó với cô trong một quãng thời gian dài.
Cô đặt quân trang lên giường, rồi tò mò kéo rèm cửa sổ. Ngẩng lên, ngay lập tức ánh mắt cô bắt gặp một dáng người ở tầng ba đối diện. Thượng tá Hoàng Văn Quân đang đứng ngoài lan can, ánh mắt sắc lạnh hướng xuống dưới. Khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, tim Mai Vy bất giác hẫng một nhịp.
Cô vội cười, khẽ giơ tay chào: “Chào thủ trưởng! Xem ra phòng tôi ngay dưới tầm mắt anh rồi.”
Anh không đáp. Chỉ khẽ gật đầu, rồi xoay người bước vào. Cánh cửa phòng đóng sập, dứt khoát.
Mai Vy đứng lặng, nụ cười chùng xuống, trong lòng hơi buồn cười: “Người gì mà… lạnh hơn cả sương núi.”
Buổi chiều, cô ra sân y tế kiểm tra trang thiết bị. Một vài binh sĩ trẻ tuổi tò mò nhìn theo, có người thì thào:
“Đẹp thật. Nghe nói là bác sĩ quân y mới chuyển về đấy.”
“Cười suốt thế kia, không biết chịu nổi kỷ luật không.”
Những lời bàn tán không qua nổi tai Mai Vy. Cô hiểu, trong môi trường này, sắc đẹp đôi khi là một gánh nặng. Nhưng cô không quan tâm. Cô đến đây để làm việc, để cống hiến. Và… để chính mình không quên rằng trái tim đã từng mất mát vẫn có thể đập lại vì lý tưởng.
Trong lúc cô kiểm tra kho thuốc, bất ngờ giọng nói trầm vang lên từ phía sau: “Đại úy, cô phân loại thuốc thế này không đúng quy định. Thuốc kháng sinh không để chung với thuốc hạ sốt.”
Mai Vy xoay lại. Thượng tá Quân đang đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc như dao.
“À… tôi chỉ mới kiểm tra qua thôi, chưa sắp xếp lại. Cảm ơn thủ trưởng đã nhắc.” – Cô nhẹ nhàng đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh không hài lòng: “Trong quân đội, không có chỗ cho ‘chỉ mới kiểm tra qua’. Một sai sót nhỏ cũng có thể trả giá bằng sinh mạng đồng đội.”
Lời nói cứng rắn ấy khiến không khí đặc quánh lại. Mai Vy siết chặt bàn tay, cảm thấy trong ngực dâng lên nỗi ấm ức. Cô muốn phản bác, muốn cho anh biết mình không phải người cẩu thả. Nhưng rồi, lý trí thắng thế. Cô hít sâu, cúi đầu: “Rõ, thưa thủ trưởng. Tôi sẽ sắp xếp lại ngay.”
Quân nhìn cô thêm một thoáng, rồi quay đi, để lại bóng lưng cao lớn khuất dần sau cánh cửa.
Mai Vy khẽ cắn môi. Trong lòng, vừa có chút giận, vừa có chút… rung động. Người đàn ông ấy nghiêm nghị đến khó chịu, nhưng ánh mắt khi anh nói lại chứa một sức mạnh khiến cô không thể rời đi.
Trời sập tối, núi rừng Tây Bắc chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Doanh trại sáng rực ánh đèn, tiếng kèn báo hiệu vang vọng. Mai Vy đứng bên cửa sổ, nhìn về phía phòng tầng ba. Rèm cửa khẽ lay, nhưng không thấy bóng người.
Trong khi đó, ở căn phòng trên cao, Quân ngồi trước bàn làm việc, ghi chép báo cáo. Ánh mắt anh lướt qua cửa sổ, dừng lại một giây nơi ánh đèn hắt ra từ phòng đối diện. Anh nhớ đến nụ cười sáng của cô buổi sáng, rồi khẽ chau mày.
“Cười quá nhiều… không hợp với nơi này.”
Anh không cho phép bản thân nghĩ thêm. Trái tim anh không có chỗ cho những xao động mơ hồ. Nhưng sâu trong đáy mắt anh, tia nhìn ấy đã nói lên tất cả: từ hôm nay, sự xuất hiện của Hoàng Mai Vy đã khắc một dấu ấn khó xóa trong cuộc đời anh.