
Thục Khuê
Biệt thự nhà họ Hoắc hôm nay có chuyện đáng buồn.
Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng khóc.
Người phụ nữ có chiếc bụng hơi nhô lên, ước chừng đang mang thai tháng thứ tư vừa khóc vừa chạy theo một người đàn ông.
“Minh Thành, anh đừng đi mà.”
Cô gái phía sau rõ ràng có cốt cách mỹ nhân, dung mạo nổi bật, khí chất cao quý hơn người, nhưng lại khóc đến lấm lem mặt mày.
Hoắc Minh Thành nghe thấy tiếng khóc, lòng cũng nóng ran khó hiểu.
Rõ ràng hắn rất khét Giang Giai Ý.
Đầu nhức nhối, nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau khiến Hoắc Minh Thành xoay sẩm mặt mày.
Nhưng đến khi quay lại nhìn vợ mình thì đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, chán ghét. Hắn mang theo bực dọc mà chất vấn cô:
“Im miệng!”
Giang Giai Ý đang khóc, bỗng dưng thấy Hoắc Minh Thành lớn tiếng, cũng im bặt. Chờ hắn lên tiếng tiếp.
Chỉ là những lời sau đó của chồng cô cũng không dễ nghe là mấy.
“Cô cắm sừng tôi đến mang thai thứ nghiệt chủng này rồi mà còn dám ở đây khóc lóc đóng vai nạn nhân sao?”
Cô đang mang thai, nghe hắn nói không khác gì sét đánh ngang tai.
Chẳng ai đang bụng mang dạ chửa mà nghe chồng mình nói vậy còn bình tĩnh được.
Giang Giai Ý dĩ nhiên không phải ngoại lệ, cô vừa lắc đầu vừa vớn lấy tay Hoắc Minh Thành:
“Minh Thành, em không có, em không hiểu anh đang nói gì cả, em không phải bội anh. Em có thể lấy mạng mình thề…”
Đáng tiếc là cơ hội giải thích cũng không có nữa.
Hoắc Minh Thành hất tay Giai Ý ra, vội vàng giữ khoảng cách với cô.
“Cô câm miệng, tôi đã nghe Đình Đình nói rồi! Nể mặt Giang gia, tôi vẫn sẽ để cô ngồi ở vị trí bà Hoắc. Đừng không biết tốt xấu.”
“Hoắc Minh Thành, anh đang nói cái quái gì vậy hả? Anh bị sao vậy? Em làm gì sai với anh sao?”
Giang Giai Ý gần như đang gào vào mặt chồng mình.
Mọi việc đang diễn ra với cô như một trò đùa vậy.
Kết hôn hai năm, hai người vẫn luôn chung sống hạnh phúc. Ngày cô thông báo tin mang thai với Hoắc Minh Thành, hắn mừng đến phát khóc, còn liên tục cảm ơn cô.
Thế nhưng vài ngày sau đó, Hoắc Minh Thành đột nhiên ngã bệnh.
Hắn sốt mơ màng suốt một tuần, mặt nhợt nhạt không có sức sống.
Cũng kể từ đó, sóng gió bắt đầu.
Khi Hoắc Minh Thành khỏi bệnh đột nhiên thay đổi tính nết, lạnh nhạt, ruồng rẫy cô, còn luôn miệng mắng mỏ cái thai trong bụng cô là nghiệt chủng.
Giang Giai Ý ấm ức, chẳng nhẽ chồng cô bị sốt đến hỏng đầu sao?
Cô mang thai bốn tháng thì Hoắc Minh Thành đã rời khỏi nhà hai tháng trời. Đến hôm nay, hắn quay lại thì lại là để đưa đơn li hôn?
Giang Giai Ý không thể chấp nhận được.
Hôn nhân của hai người rất hạnh phúc, tại sao lại phải ly hôn? Còn con của hai người thì sao?
Hắn có thể ghét bỏ cô, nhưng sao có thể ruồng rẫy chính giọt máu của mình cơ chứ?
“Cô đã làm gì chẳng nhẽ không nhớ? Đừng bày ra cái vẻ khốn khổ đó trước mặt tôi nữa!”
Đó là câu nói cuối cùng của Hoắc Minh Thành trước khi rời đi.
Giang Giai Ý dường như đã mắc phải chứng trầm cảm trong thai kỳ, lại tiếp tục ôm mặt khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn hơi khựng lại, rõ ràng rất chán ghét cô, nhưng khi nghe thấy tiếng nức nở của cô trái tim hắn lại đau đớn như bị kim châm.
Giang Giai Ý luôn nói trước đây hai người là một đôi uyên ương hạnh phúc, người người ngưỡng mộ. Nhưng tại sao hắn không nhớ gì cả?
Trong kí ức của Hoắc Minh Thành, hắn chỉ nhớ hình ảnh Giang Giai Ý độc ác đánh đập Giang Mộng Đình và hình ảnh cô quấn quýt trên giường cùng người đàn ông khác.
Đầu Hoắc Minh Thành đau như búa bổ, cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Giai Ý bụng mang dạ chửa, khổ sở nhìn theo bóng lưng chồng mình, lệ rơi lã chã, cô không còn sức để đuổi theo anh nữa rồi.
Từ bao giờ người đàn ông cưng chiều cô vô đối lại trở nên như thế?
Ai đã cướp anh ấy khỏi cô?
...
Thấy Hoắc Minh Thành rời đi, quản gia Lam cố nén nước mắt ra đỡ Giang Giai Ý dậy.
“Thiếu phu nhân, người đừng khóc nữa, lên phòng nghỉ ngơi đi, có lẽ thiếu gia đang có hiểu lầm gì với người thôi. Người còn đứa bé trong bụng nữa, dù sao cũng phải nghĩ cho con chứ.”
Nhắc đến đứa con trong bụng, Giang Giai Ý chợt bình tĩnh lại. Đúng rồi, cô còn đang mang cốt nhục của hai người.
“Đúng vậy! Chúng tôi còn có con chung mà.”
Cô lặp đi lặp lại câu này.
Chỉ cần khi đứa bé được sinh ra, Hoắc Minh Thành nhìn thấy đứa con đáng yêu của họ thì sẽ quay lại như trước thôi.
Thời gian sau đó, Hoắc Minh Thành vẫn không quay trở về nhà. Giang Giai Ý ngày ngày ở nhà mong mỏi chồng về.
Thoáng cái mà cô đã mang thai đến tháng thứ sáu rồi. Cô rất mong chờ vào đứa con này.
Những trong suốt thời gian mang thai, Hoắc Minh Thành vẫn chưa từng đi khám thai cùng cô, hắn thực sự chán ghét đứa con này đến thế ư?
...
Dạo gần đây, Giang Giai Ý rất thèm ăn, cô ăn rất nhiều. Dì Lam cũng cảm thấy rất lạ. Mới ở tháng sáu của thai kỳ mà cô đã tăng 20kg.
Mỗi lần nhìn cơ thể đầy vết rạn da của mình cô lại tủi thân đến ứa nước mắt. Nhưng vì con, Giang Giai Ý chấp nhận đánh đổi, cô luôn muốn bảo vệ con của hai người, sợ một ngày Minh Thành trở về sẽ trách cô.
Mọi chuyện yên bình trôi qua là thế, bỗng một ngày cô nhận được cuộc điện thoại của Giang Mộng Đình:
“Chị Giai Ý, chị mau đến đây đi, anh Thành gặp chuyện lớn rồi, anh ấy nói muốn gặp chị.”
Giọng điệu Giang Mộng Đình vội vàng, cô nghe xong càng thêm lo lắng.
Chưa kể Hoắc Minh Thành gần đây chưa từng muốn gặp cô, vì sao hôm nay lại muốn găp?
Vừa mừng vừa lo.
Giang Giai Ý muốn gọi tài xế đưa đi, nhưng không hiểu sao hôm nay cả dì Lam và tài xế đều không thấy đâu.
Đang hấp tấp, cô không thể nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy một chiếc xe lái đến địa chỉ Giang Mộng Đình gửi.