
Thục Khuê
Phó Vũ Tranh nắm tóc Đoan Tuệ Nhã lôi vào phòng, không thương tiếc đẩy cô ngã trên nền đất.
Người cô đau muốn vỡ ra, cú xô của hắn không hề nhẹ, tay chân cô đều bị trầy xước da.
Đau đớn xác thịt hòa cùng tuyệt vọng tâm hồn khi phải nghe người đàn ông mình hết lòng kính trọng sỉ nhục.
Ánh mắt hận thù của Phó Vũ Tranh chiếu thẳng vào cô, gắt gao như muốn xẻ thịt người.
“Em gái, cô ăn no rửng mỡ, bắt đầu muốn đi câu dẫn đàn ông rồi?”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn truyền tới khiến tai cô đau đớn, trong vô thức chỉ biết rơi nước mắt và lắc đầu.
“Chú, cháu không phải người bỏ thuốc.”
Gã đàn ông trước mắt như thú dữ, cơn thịnh nộ ngút ngàn chỉ chờ bùng nổ, mắt hắn đỏ ngầu kinh người, nở nụ cười rất vặn vẹo:
“Vẫn biết gọi tôi là chú? Những năm qua trèo cao, tôi tưởng cô ngồi quen vị trí tiểu thư Phó gia rồi chứ?”
Hơi thở của Đoan Tuệ Nhã mất đi quy luật vốn có, rưng rưng nhìn người đàn ông trước mắt:
“Trước nay cháu chưa bao giờ nghĩ mình con gái nhà họ Phó.”
Cô cố nén đau đớn, muốn đứng dậy, hắn hùng dũng khí thế như vậy, cô lại ngã quỳ dưới đất, nhìn qua đã thấy thấp hèn, như một nô tì quỳ dưới chân chủ nhân, không có tự tôn.
Chưa kịp ngồi dậy, một phát đá vào vai khiến cô ngã nằm lại xuống dưới đất.
“Phó gia nuôi cô bao năm nay, cho cô ăn ngon mặc đẹp. Hiện tại sắp bấu víu được vào thằng Cảnh Hạo nên vội vuỗi mông bỏ chạy phải không?”
Phó Vũ Tranh chì chiết cô không tiếc lời. Sự việc xảy ra ngày hôm nay dù cô có một trăm cái miệng cũng không giải thích xuể.
Chưa kể đến chuyện hắn vốn dĩ không tin tưởng cô.
Trong mắt Phó Vũ Tranh gần như hiện lên ảo ảnh, cô bé ngây thơ ngày nào đưa cho hắn chiếc bánh bao nóng nay đã biến thành một thiếu nữ.
Sắc đẹp như xưa, gương mặt đẹp dịu dàng như nụ hoa, cũng vẫn là giọng nói ấy nhưng tâm đã thay đổi. Nay người con gái này đã không khác gì một con rắn độc.
Không biết từ lúc nào, cô đã nghĩ đến việc leo lên giường đàn ông hưởng lợi. Hắn thế mà lại dạy ra một con hồ ly sao?
Đoan Tuệ Nhã bị đá một cước đau đến nổ đom đóm mắt, cô cố nén đau, quật cường nhìn hắn.
“Cháu không có! Ngày trước chính chú bảo cháu không xứng làm con gái Phó gia. Cháu vẫn luôn nghe theo lời của chú.”
Gã đàn ông kia như nghe được chuyện cười. Cô thành bộ dạng hôm nay mà còn dám nói luôn nghe lời hắn?
“Tôi nói gì cũng nghe? Vậy cô có nhớ tôi dạy làm người phải có lòng tự trọng không hả?”
Lời hắn dạy luôn văng vẳng bên tai, cô chưa bao giờ quên. Chỉ là hôm nay, cô không muốn nhịn hắn nữa.
“Không cần chú dạy, tự cháu đã là người có quy củ.”
Tác dụng của xuân dược ngày một bành trướng, Phó Vũ Tranh dần không thể kiểm soát được thằng em đang đình công bên dưới. Hắn dần tiến lại gần phía cô.
“Có quy củ thế sao lại dâm đãng thế hả? Nứt mắt ra đã ngã vào lòng đàn ông. Vô liêm sỉ không khác gì mẹ cô.”
“Chú đừng sỉ nhục mẹ cháu!”
Lời nói vừa dứt, cô bị hắn cho một bạt tai, đầu óc choáng váng đập xuống nền gạch. Giọng nói như từ địa ngục vọng tới của Phó Vũ Tranh lại vọng đến:
“Nếu đã thèm khát đàn ông như thế, đêm nay thử cảm nhận tôi trước đi! Cô chắc chắn hài lòng!”
Ngước mắt lên lần nữa, hắn đã cởi xong thắt lưng, áo sơ mi trên người đã nằm ngổn ngang dưới đất.
Đoan Tuệ Nhã lúc này mới ngửi được mùi nguy hiểm, cô muốn chạy trốn.
Nhưng chuyện gì đến sẽ đến, một người con gái chân yếu tay mềm sao chống lại nổi người đàn ông cao to đang bị kích thích bởi xuân tình kia?
Cô bị hắn đè xuống đất, cơ thể lực lưỡng nặng nề như pho tượng kia nhanh chóng áp lên, ăn tươi nuốt sống cô, đến mức máu chảy đầm đìa.
Căn phòng ngập ánh sáng từ chiếc đèn chùm, cô nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của người kia khi đâm thứ thô to đó vào người mình.