Mặc Sanh
Tôi nhận ra bản thân mình đã rơi vào bẫy hồn trận_một vòng luẩn quẩn không có lối thoát. Nhờ ơn của người kia, tôi mới có thể có được trọn vẹn kí ức gốc của mình. Để giải bẫy hồn trận à… Có vẻ như ý đồ của đám người kia chính là như vậy. Nhưng nếu bọn họ chỉ nghĩ đơn giản như này là có thể khiến tôi cam tâm chịu trói buộc thì đúng thật là quá coi thường tôi rồi.
Đứng giữa những ngã rẽ của các thế giới trong bẫy hồn trận, tôi lặng lẽ quan sát xung quanh, lại nhìn những dòng chảy năng lượng của hàng nghìn hàng vạn tạo vật ở nơi này đang phát sáng lấp lánh như những dòng chảy đẹp tựa ngân hà. Chính ở nơi này khi ấy, tôi đã chạm tay được vào tình yêu… Dù mới chỉ chạm được một phần nhỏ bé, nhưng vậy là đủ rồi. Đã đủ để tôi nhận ra rằng điều gì đang đến với mình. Sau một hồi thư giãn, tôi quyết đoán chạm vào một cánh cửa của một thế giới mới. Ánh sáng của cánh cửa lùi lại phía sau thật xa. Tôi hoà mình vào trong bóng đêm, chìm đắm trong dòng nước ấm áp mới mẻ này.
…
Tấm màn tuyết mỏng phủ lên lầu son gác ngọc, xóa đi ánh sắc huy hoàng vốn có của Tống phủ. Gió đông len qua song cửa khép hờ, thổi dải lụa tang đập nhẹ vào cột son, phát ra tiếng sột soạt khẽ khàng như tiếng người khóc nén. Tuyết rơi, từng bông lặng lẽ đậu lên mái ngói cong, tan ra thành những giọt nước lạnh lẽo.
Giữa sảnh đường đặt một chiếc quan tài thật bé. Người người trong Tống gia đều đang vây xung quanh, tiếng khóc than hoà vào tiếng kèn đưa tang khiến cho bầu không khí càng thêm thê lương tiêu điều. Sư thầy gõ xuống tiếng chuông cuối cùng, nhẹ cất lời:
“Đại nhân, phu nhân, đã đến giờ rồi.”
Gia nhân mặc đồ đen cúi người nâng quan tài lên. Người phụ nữ trẻ đang vịn vào chiếc quan tài khóc thảm nhất cũng bị những người phía sau kéo ra. Nàng gào to một tiếng con ơi, rồi lại bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt lại. Trên người họ đều đang mặc tang phục, thần sắc cũng đau đớn dằn vặt nhất. Nhưng cũng ngay lúc này, cụ bà đang ôm tôi trong lòng bỗng cất lời, giọng nói khàn đục vì tuổi già nhưng cũng đanh quánh rất rõ ràng:
“Tống Hiền, Khả Thu, hãy để nhi nữ ra đi trong yên nghỉ. Các ngươi vẫn còn nhi tử, hãy vững vàng lên.”
Tôi có thể cảm nhận cánh tay khô gầy lạnh buốt của bà đang siết tôi rất chặt:
“Tống Uẩn vẫn còn ở đây.”
Với cơ thể non nớt của một đứa bé chưa tròn sáu tháng tuổi, tôi vẫn chưa thể ngồi vững, chỉ có thể dồn hết trọng lực cơ thể mà ngồi dựa vào bà. Ở kiếp này, khi không còn bị cơn đau lúc ra khỏi tử cung của người mẹ chi phối, tôi vẫn ý thức rất rõ ràng điều gì đang đến với mình. Bà nội, còn gọi là tổ mẫu, đã có lệnh như vậy, cha và mẹ thoáng ngây ra. Họ nhìn tôi, với ánh mắt đau đớn và dằn vặt. Cuối cùng rất lâu sau đó, Tống Hiền, cũng là cha tôi, đã cúi đầu nghẹn ngào:
“Vâng, mẫu thân dạy phải ạ.”
Kể từ giây phút ấy đã định, kiếp này, tôi sẽ được nuôi dạy và sống dưới thân phận người anh trai song sinh đã khuất vì bạo bệnh của mình, Tống Uẩn.
Đêm ấy, mẹ đã ôm tôi vào lòng mà khóc rất lâu. Tiếng người trong đêm dài cứ nỉ non mãi:
“Lạc Lạc, Lạc Lạc, là nương có lỗi với con, có lỗi với ca ca của con. Là lỗi của nương khi có tấm thân vô dụng này, là lỗi của nương khi không còn khả năng nữa…”