An An
Trong căn phòng im ắng, chỉ tồn đọng một gam màu trắng xanh hiu quạnh, một người phụ nữ đứng tuổi nhưng khuôn mặt không tì dấu vết thời gian, lãnh đạm đặt tách trà đang uống dở trên môi xuống mặt bàn lạnh.
Bà gác hai tay lên đầu gối bắt chéo, khinh bỉ không nhìn cô gái trẻ trước mặt lên giọng.
“Được bao nhiêu tháng rồi?”
Cô gái trẻ run run đáp, khóe mắt đỏ hoe như sắp bật khóc.
“Dạ thưa ...được hai tháng rồi ạ.”
Người phụ nữ kia im lặng như thể suy ngẫm. Cô gái trẻ sợ sệt nắm lấy bàn tay bà. Đôi tay bà lạnh ngắt, giống như biểu cảm trên khuôn mặt bà vậy.
“Bác ...đứa bé là con anh Nhật. Nó thật sự là con của anh Nhật mà bác.”
Thô bạo hất cánh tay cô gái bám trên người mình, người phụ nữ xoa bóp hai thái dương, đôi mắt vẫn chẳng để cô lọt vào nổi.
“Một đứa con gái không được dạy bảo đến nơi đến chốn như cô sao thằng Nhật có thể để tâm đến chứ. Cô muốn lừa đảo cũng nên lựa người mà lừa. Đứa bé này, nhà chúng tôi không nhận.”
“Bác, nó thật sự là con anh Nhật. Con xin bác, bác cho con gặp anh Nhật đi mà bác. Con xin bác …” Cô gái trẻ òa lên mà khóc, hai đầu gối từ bao giờ đã quỳ hẳn dưới nền nhà trơn cứng.
Người phụ nữ không hề để tâm đến cô. Bà khó chịu bấm số điện thoại con trai trên màn hình, mở mức loa lớn nhất. Tiếng tút dài vừa vang hai cái, dầu dây bên kia đã có người nói vọng qua.
“Alo, mẹ ạ.”
Giọng nói thân thuộc ấy luôn thì thào bên tai cô những lời chân tình ngọt ngào nhất suốt bảy năm qua.
“Chuyện hôn sự với Linh Đan con tính đến đâu rồi?”
“Con tự biết tính toán. Mẹ đừng suốt ngày gọi cho con nhắc đến chuyện đó nữa.”
“Mẹ chỉ muốn chắc chắn con không làm con gái nhà người ta buồn thôi.” Người phụ nữ mềm mỏng nói với con trai.
“Con biết rồi. Con nhất định sẽ đưa cô ấy về làm dâu hiền vợ thảo tận hiếu với mẹ. Mẹ yên tâm.”
Người phụ nữ không giấu nổi vui mừng, nói thêm vài câu dặn dò trước khi cúp mắt.
Cô gái thẫn thờ ngồi bệt dưới đất, cả cơ thể như hóa thành bão tố, vừa đau vừa nặng nề. Cô hứng tay lau đi hai hàng lệ nóng hổi chảy dọc trên đôi gò má ửng hồng, lật đật đứng lên tìm điện thoại toan gọi lại cho người yêu.
Người phụ nữ nhíu mày, động tác không nhanh không chậm thảy cho cô một tập hồ sơ và một phong bao dày.
“Cô cầm số tiền này đi bỏ cái thai đi. Tôi đã liên hệ trước với bên phía bệnh viện rồi. Từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước cửa nhà họ Nguyễn nữa. Gia đình này không có chỗ chứa chấp cô đâu.”
“Nhưng nó là con anh Nhật –” Cô gái còn chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đã tức đến run người, bà tiến đến giáng cho cô một bạt tai trời giáng.
“Tôi đã nói đến mức đó mà cô vẫn không hiểu à. Con trai tôi không qua lại với loại con gái hư thân mất nết như cô.”
Cô gái chạm nhẹ lên phần bụng phẳng lì sau lớp áo sơ mi trắng, khóe mắt chẳng thể khóc thêm nữa. Cô cắn răng, bàn tay co chặt lại nổi cộm gân guốc.
“Cháu sẽ không bỏ đứa bé này.”
Câu từ của cô gái không kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại khiến người phụ nữ đối diện cô chết lặng một lúc. Bà bật cười thành tiếng, xoay lưng trở về chỗ ngồi.
“Còn nửa năm nữa cô tốt nghiệp rồi đúng không?”
Cô gái kia chợt sững người, trong đầu hiện lên những hình ảnh về một tương lai tồi tệ sắp xảy tới.
Người phụ nữ chẳng để tâm thái độ của cô, bà là người lăn lộn trên thương trường lâu năm, chiêu trò mê hoặc nào cũng từng gặp phải. Với bà, thứ người bất chấp mang bản thân ra để uy hiếp, lấy lòng người khác chính là thể loại bà ghét nhất.
“Nếu cô chịu bỏ đứa bé và rời khỏi thành phố A này, từ nay về sau, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của cô nữa. Nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu cô vẫn cương quyết ôm mộng tưởng đeo bám con trai tôi, dù cô có ở chân trời góc bể nào, tôi cũng sẽ không để cô được yên ổn. Cô chọn đi, tương lai còn dài của cô, hay đứa bé trong bụng?”
Một kẻ tứ cố vô thân như cô thì làm gì có quyền lựa chọn. Bao nhiêu năm qua, cô luôn phải sống trong sự dè bỉu của người dì ruột thịt, tất cả việc cô làm đều bị người dì kia chán ghét.
Cô theo Minh Nhật, dọn hẳn lên thành phố A sống cùng anh. Năm tháng đại học của những người trưởng thành trôi qua thật vui vẻ. Cô có anh bên cạnh, anh yêu cô tha thiết. Tình cảm của bọn họ những tưởng sẽ cảm hóa được người mẹ hà khắc của Minh Nhật, nhưng cô đã sai, Lê An Tư cô đã sai rồi.
…
Xế chiều buông trên ngọn hoa giấy leo cao trước cổng bệnh viện. Tiếng còi cấp cứu liên hồi inh ỏi cả một khu bệnh xá ba tầng.
Lê An Tư run rẩy ôm theo tập hồ sơ của mẹ Minh Nhật giao, khuôn mặt lạnh toát vô hồn bước đi trên dãy trường lang dài đằng đẵng. Đến trước cửa căn phòng chỉ định sẵn in trong hồ sơ giấy, An Tư do dự, đôi mắt trống rỗng đọng lại dưới bàn tay đang chuẩn bị vặn chốt.
Cô nghe thấy tiếng Minh Nhật thì thầm bên tai. Anh yêu cô. Anh sẽ mãi yêu cô. Nhưng còn cô gái đó, cái người sẽ kết hôn với anh nay mai ...là ai chứ?
“An Tư, đợi em tốt nghiệp rồi, chúng ta cùng đến gặp mẹ anh nhé. Anh muốn suốt quãng đời còn lại của mình được chăm sóc cho em và mẹ.”
“Loại con gái hư thân mất nết như cô đừng bao giờ mơ tưởng bước chân vô cái nhà này. Mau biến đi. Biến đi cho khuất mắt tôi.”
An Tư giật mình nhìn vào hiện thực nghiệt ngã, cô chắn ngang tay lên trước bụng, tất thảy tư tưởng hỗn loạn tranh cãi trong tâm trí. Chúng mách bảo cô hãy vì mình mà sống, chúng trì triết và nguyền rủa người yêu cô, chúng muốn cô gạt bỏ tự tôn mà đấu tranh cho đứa trẻ, chúng thủ thỉ trong tai cô, trong đầu cô.
An Tư hét to, cuộn mình ngồi xụp xuống đất. Chẳng hiểu sao cô không còn sức lực mà bật khóc như mọi khi. Cô đột ngột buông thõng tất cả đồ vật cầm trong người, hoảng loạn quay gót, bỏ chạy một mạch về hướng ngược lại.
Cô sẽ bảo vệ đứa trẻ đáng thương này, nó là con cô. Sinh linh bé nhỏ tội nghiệp trong bụng cô không có tội, nếu phải trừng phạt người ích kỷ gây ra mọi sai lầm như hôm nay, người đó nên là cô, nên là Lê An Tư cô mới đúng.
Dưới tán hoa giấy che khuất những vạt nắng cuối cùng của buổi chiều muộn, Lê An Tư quan sát xung quanh, khi không còn thấy gã tài xế mẹ Minh Nhật cử đến giám sát cô nữa, An Tư nhanh chóng trèo lên một chiếc xe bus vừa đến trạm dừng. Cô không biết chuyến xe này sẽ chở cô đi đâu, nhưng quãng đời còn lại của cô có lẽ không thể tiếp tục sống ở thành phố A thêm được nữa.
Lê An Tư an vị ở hàng ghế cuối cùng, mặt mày trắng bệch, đôi tay vẫn chưa hết run. Cô lướt dọc hàng danh bạ trong điện thoại di động, ngón tay cái chần chừ đặt vào dãy số dài có tên người cô yêu. Một phút, hai phút, cô hít thở thật sâu, chọn nhấn gọi.
Đầu bên kia phát ra âm giọng của nữ tổng đài viên quen thuộc.
“Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại. Quý khách vui lòng kiểm tra —”
Lê An Tư cười lạnh trong lòng. Thì ra đó chính là tình yêu mà Minh Nhật mong ước được cùng cô vun đắp, cái thế giới bé nhỏ chỉ có anh của cô đến cuối lại chẳng đủ chỗ để cho anh trú ngụ.
Minh Nhật không còn là của cô nữa. Mãi mãi sau này anh sẽ không còn là của cô nữa.
***
Thành phố X về đêm, nhiệt độ giảm mạnh chỉ tầm mười bốn, mười lăm độ, gió bấc xuyên qua màn trời tối mịt. Lê An Tư ôm lấy hai bả vai, vừa xuýt xoa vừa ma sát để làm ấm cơ thể.
Khác xa với khí hậu nóng như đổ lửa quanh năm suốt tháng ở chỗ ở cũ, X vốn là một một thành phố thanh bình trên cao nguyên, xen kẽ hai mùa mưa nắng ôn hòa. So với miền Bắc rét đậm, ở X chỉ se se lạnh, nhưng nếu là người từ Nam lần đầu tiên đến đây, trong chốc lát sẽ không thích ứng kịp.
Lê An Tư bấm điện thoại nhìn giờ. Đã qua chín giờ tối. Bụng cô sôi lên sùng sục, cô hầu như chưa đụng vào túi bánh mì mua vội lúc xe khách nghỉ dừng chân. Và hiện tại cô còn đang lạc lõng giữa bến xe vắng ngắt không một bóng người.
Chuông điện thoại bỗng reo inh ỏi, màn hình sáng tên cô bạn cùng trường đại học với An Tư. Cô bắt máy, sắc mặt tái mét vì lạnh và căng thẳng.
“An Tư à, cậu đến nơi chưa?”
An Tư sụt sịt mũi đáp.
“Mình đến được một lúc rồi. Nhưng chỗ này tối quá, mình vẫn chưa bắt được xe ôm.”
“Uhmmm ...cậu đợi mình một lát, để mình xem có số taxi không. À thôi, cậu cứ tắt máy đi, mình gửi thông tin phòng trọ với mấy thứ khác qua tin nhắn cho cậu luôn.” Giọng cô bạn bên kia có hơi sốt ruột.
An Tư thầm cảm động trong lòng, thật may vì cô vẫn còn một cô bạn tốt luôn quan tâm, lo lắng cho cô ở bên cạnh.
“Cảm ơn cậu, Minh Anh.”
“Con nhỏ này, còn biết cảm ơn mình cơ đấy. Tí nữa đến chỗ nghỉ nhớ gọi lại cho mình ngay biết chưa.”
“Tuân mệnh!”
Cô gái tên Minh Anh giận dỗi trách yêu An Tư bên này rồi cúp máy hẳn. An Tư mỉm cười, bàn tay áp vào điện thoại nóng hổi cho ấm áp, hai mắt dáo diếc cố tìm xem có chiếc xe ôm nào đậu gần đấy không.
Tin nhắn từ Minh An làm màn hình lóe sáng. An Tư vừa lật lại chiếc di động, còn chưa kịp đọc nội dung bên trong, bỗng có ai đó lao thẳng về phía cô, giật lấy chiếc túi xách và điện thoại trong tay cô, chạy một mạch ra hướng cổng chính bến xe khách. An Tư hoảng hốt hô hoán nhưng chẳng có ai nghe thấy giọng cô.
Tên cướp chạy ra ngã ba thì vấp ngã sõng soài, An Tư đã đuổi ngay sát sau. Cô thở hồng hộc, hét to để thu hút người khác giúp đỡ, nhưng đêm hôm thanh vắng chẳng lấy một bóng xe. Tên cướp tiếp tục chồm dậy, rẽ sang đoạn đường khác cắt ngang với mặt đường chính sáng đèn. An Tư nhíu mày nhanh như cắt đảo qua theo. Một chiếc ô tô đột ngột giao làn, chiếu thẳng vào người An Tư thứ ánh sáng chói mắt.
Tiếng phanh gấp cùng với tiếng hét to của An Tư hòa vào làm một. Cô ngã ngửa xuống mặt đường cứng ngắc, lưng và tay đập lên khối bê tông sần sùi, trong chốc lát, ý thức cô chỉ còn là một màu tối đen như mực, dưới bụng truyền đến cơn đau tê tái.
An Tư ôm lấy bụng đang tiết ra từng trận co rút, mặt tím xanh như tàu lá. Cô nghe thấy giọng đàn ông thoảng bên tai, cảm nhận được cánh tay vững vàng của ai đó nhấc bổng cơ thể mình lên giữa không trung lạnh giá. Bằng chút sinh lực còn sót lại trong mơ hồ, An Tư hổn hển thì thầm đứt quãng.
“Con tôi ...con ...của tôi.”
***
Thành phố A, sáu năm về trước …
Trương Gia Nguyên tựa mái đầu rối tung lên thành tường bám rêu, chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm luộm thuộm nửa trong nửa ngoài quần. Cậu nghiêng mặt nhìn xuống dưới khoảng sân trường rợp bóng cây xanh, đôi mắt đen chú tâm nhìn đôi nam nữ đang nắm tay nhau vui vẻ tản bộ.
Hình ảnh đó thật nhức mắt. Cậu đã nghĩ vậy.
“Gia Nguyên!” Từ đằng xa, một thiếu nữ xinh xắn vẫy tay gọi tên cậu.
Cô mặc trên người chiếc áo dài trắng đơn giản, mái tóc dài búi gọn, cố định bằng dải dây hồng nhẹ nhàng. Cô mỉm cười tủm tỉm bước đến trước mặt cậu.
Gia Nguyên không để tâm đến cô, tiếp tục thả ánh mắt đi lạc giữa không gian buồn tẻ.
“Thì ra là cậu trốn ở đây. Tiết trước cô giáo đã ghi tên cậu trong sổ đầu bài đấy. Vào lớp thôi, đừng cúp tiết nữa.”
“Không liên quan đến cậu.” Cậu đáp cụt lủn.
Cô gái kia không để bụng thái độ lãnh đạm của chàng thiếu niên, mạnh dạn kéo cánh tay gầy đút trong túi quần của cậu ra đến cầu thang. Cô biết cậu sẽ không phản kháng, vì giữa cậu và cô có một mối gắn kết hơn cả mức tình bạn bình thường.
Với cô, cậu là mối tình đầu. Với cậu, cô là thanh mai trúc mã. Cô luôn tự nhủ, rằng dù tương lai sau này có ra sao, cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.
Đôi mắt hời hợt của Gia Nguyên không đặt lên người cô bạn gái ríu rít bên cạnh, cậu đăm đăm ngoái nhìn bóng dáng tí hon chỉ như dấu chấm nhỏ của cô gái nắm tay chàng trai cười đùa dưới sân trường, không hiểu sao mình lại bị thu hút như nam châm trái cực.
Cậu rất tò mò. Rốt cuộc tình yêu là gì, vì sao tất cả mọi người xung quanh cậu đều luôn bị nó quyến rũ. Cả mẹ cậu, người mẹ nửa đời sống lầm lũi trong ngôi nhà lạnh lẽo không có nấy nửa tình người, khi bố cậu công khai đưa người phụ nữ cùng đứa con hoang đáng ghét ấy về sỉ nhục mẹ cậu. Đến mức, bà chọn cách chết đi và bỏ mặc cậu cô độc một mình trên cái thế gian buồn tẻ này.