
hygge
Hà Nội vào cuối tháng Chín có thứ gió rất khác. Không phải gió mưa rào mùa hạ, cũng không phải lành lạnh kiểu đông đến. Nó thổi qua như ai đó khẽ thở dài trên mặt phố dịu dàng, mơ hồ và khiến lòng người hơi chùng xuống mà không hiểu vì sao.
Bảo kéo chiếc vali sứt dây, đứng trước cổng căn nhà số 47 ven đường Quảng An. Một căn nhà cổ, mái ngói rêu phong, nằm nép mình bên một đoạn cong của đường ven hồ, sau rặng bàng già. Những viên gạch nung dưới sân vẫn giữ hơi nóng của bao mùa hè cũ. Nhà xây theo kiểu ba gian cổ. Chính giữa là gian khách rộng, hai gian bên là phòng ngủ. Cửa gỗ lim, then đồng đã xỉn màu, nhưng vẫn chắc chắn như ký ức của người giữ nó.
Giàn hoa giấy bò nghiêng từ hàng hiên sang tận mái, mỗi sáng sớm cậu có thể tưởng tượng được khung cảnh từng cánh hoa hồng nhạt rụng xuống nền sân.
Bảo có chút choáng ngợp với nét đẹp cổ kính của căn nhà. Có cảm giác không chân thật khiến cậu đứng lặng một lát, không phải vì mỏi, mà vì…không biết chính mình có nên gõ cửa hay không.
“Nhà cũ, người lạ, giá rẻ bất ngờ như thế, mày phải cẩn thận cái mạng mày đấy.” Lời thằng bạn thân của cậu vừa nhắn sáng nay bỗng hiện lên trong đầu cậu một cách quá đỗi bất ngờ.
Nhưng Bảo thật sự không có lựa chọn nào tốt hơn. Cậu vừa ra trường, đang loay hoay tìm việc, tiền bạc thì eo hẹp. Một căn phòng trọ giá rẻ, ở khu vực yên tĩnh như Hồ Tây, lại còn trong một căn nhà cổ ba gian là thứ gần như không tưởng. Vậy nên ngay khi bài đăng cho thuê chung nhà hiện lên chưa đầy hai phút, cậu đã lập tức nhắn tin cho người đăng, sợ người khác nhanh tay hơn sẽ mất cơ hội duy nhất cậu có thể với tới. Một sinh viên ngành Kinh tế vừa mới tốt nghiệp, từ miền Trung ra Hà Nội lập nghiệp, thì lấy đâu ra tiền để thuê nổi chung cư khép kín giữa thủ đô.
Cậu bước lên bậc thềm, cuối cùng lấy hết can đảm ấn nhẹ chuông cửa. Tiếng chuông vang lên khẽ khàng, nghe như bị thời gian làm mòn đi một nửa.
Một lát sau, cửa mở. Người đàn ông đứng trong khung cửa không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng mắt nhạt màu như sương sớm.
Anh ta toát lên người có vẻ quá lạnh lùng. Không hỏi “em là ai”, cũng không nói “vào đi”. Chỉ lùi người một bước, tay cầm một tờ giấy nhỏ đơn giản, trên ấy có hai hàng chữ vô cùng ngay ngắn.
“Phòng trọ ở bên trái. Chung nhà, có thể dùng bếp. Không làm phiền. Không nói chuyện nếu không cần. Ký tên: Đoàn Trường An.”
Bảo lặng người mất vài giây. Anh ta viết giấy giới thiệu…thay vì nói? Có vấn đề về giao tiếp sao?
“À…vâng. Em là Dương Gia Bảo, thuê phòng theo bài đăng hôm trước ạ…”
Người kia không đáp. Anh quay người bước vào trong, dáng đi thẳng tắp, không vội.
Rõ ràng An thấp hơn cậu cỡ 4 đến 5 cm nhưng nhìn anh ta lại mang cái khí thế quá ức hiếp người khác. Anh ta sở hữu một vẻ đẹp khó diễn tả. Không phải kiểu nổi bật, ồn ào mà là thứ cuốn hút rất chậm, rất lặng, như thể chỉ có ai đủ kiên nhẫn mới có thể cảm nhận được nó.
Cậu nhìn bóng lưng của anh ta mà khẽ cảm thán trong lòng. Dáng người của anh ta thẳng và thon, vai rộng, lưng thẳng như từng được uốn qua năm tháng rèn kỷ luật. An mặc chiếc áo sơ mi màu trung tính được xắn tay gọn gàng, cho tới mái tóc ngắn, cắt sát gáy, gọn và sạch.
Khuôn mặt anh ta góc cạnh, đường nét rõ ràng, chững chạc. Lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng như một nét vẽ gọn ghẽ trên tranh thủy mặc. Phải nói là đẹp, nhưng mà là một vẻ đẹp khiến người ta do dự khi muốn ngắm lâu hơn vài giây. Như thể chỉ cần nhìn sâu hơn một chút, sẽ thấy đáy của một điều gì đó rất buồn.
Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất vẫn là đôi mắt. Nhạt màu như tro sau mưa, sâu nhưng không sắc, trầm như mặt hồ buổi sáng. Ánh mắt ấy nhìn người không lạnh, nhưng xa. Như thể lúc nào cũng đang nhìn xuyên qua người đối diện để nghĩ về một điều gì đó đã nằm lại phía sau.
Bảo bừng tỉnh khỏi suy nghĩ khi người kia không kiên nhẫn quay đầu lại cho cậu một ánh mắt sắc bén.
Cậu vội vàng xách vali chạy theo sau An.
Anh ta dừng lại, ngón tay trỏ hướng về gian phòng bên tay trái rồi nhìn cậu.
Bảo rất hiểu ý, gật mạnh một cái rồi đáp lại: “Cảm ơn anh đã dẫn em tới đó ạ.”
An vẫn chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay lưng rời đi. Cho tới khi bóng người kia biến mất sau tán cây hoa giấy bên hiên nhà, cậu mới thở phào một cái. Không có lời chào, cũng không có nụ cười.
Trong nhà thoảng mùi trầm lẫn với mùi gỗ lâu lắm, mùi trà sen chưa kịp nguội trong ấm. Ánh nắng xuyên qua tấm mành tre đan, hắt lên bức tường những sọc sáng lung linh và tĩnh lặng như hơi thở chậm rãi của một giấc ngủ dài.
Mọi thứ đều cũ nhưng không hề mục. Cũ theo cách được giữ gìn. Bảo vốn đã bất ngờ lại càng thêm bất ngờ. Cậu không ngờ chính mình lại có thể tìm kiếm được căn nhà cổ kính, đáng sống nằm ở nơi đô thị vội vã, chen chúc này.
Trên kệ gỗ trong góc, vài bức tranh bị úp mặp vào tường. Không ai biết chúng vẽ gì, chỉ biết rằng chủ nhân ngôi nhà dường như không còn muốn chạm đến chúng nữa.
Bảo khẽ khàng thở dài một tiếng. Cậu chậm rãi đưa mắt nhìn một vòng, như để đánh giá kỹ hơn về căn nhà, rồi mới kéo vali tiến về phía căn phòng bên trái.
Cậu bỗng có chút hồi hộp.
Cánh cửa phòng hẳn là mới được sửa sang lại, nước sơn còn tươi, tay nắm sáng bóng hoàn toàn khác biệt với vẻ cổ kính, nhuốm màu thời gian của phần còn lại ngôi nhà.
“Cạch.”
Bảo đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng chiều tà len qua tấm rèm vải mỏng, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt trên sàn gạch hoa. Căn phòng không rộng, nhưng gọn gàng, dường như là đã được sắp xếp rất tỉ mỉ.
Chiếc bàn gỗ đặt sát cửa sổ, nhìn thẳng ra mặt hồ lặng yên. Trên đó là một chậu sen đá nhỏ xíu, bên cạnh là vài quyển sách đặt trên kệ gỗ đơn sơ.
Căn phòng đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến cho Bảo một cảm giác an yên hiếm có, giống như cậu đã tìm thấy một mảnh bình yên giữa bộn bề cuộc sống.
Cậu thả mình xuống mép giường, tấm nệm hơi lún xuống theo trọng lượng, phát ra một tiếng thở khẽ như đồng cảm. Bao nhiêu mệt mỏi của chuyến đi dài dường như cũng dịu lại trong làn nắng nhạt buổi chiều cuối tháng Chín.
Bảo mở vali, bắt đầu xếp đồ vào chiếc tủ nhỏ đặt sát góc phòng. Mỗi món đồ được đặt vào như một lời tự nhủ rằng mình thật sự bắt đầu sống ở đây rồi. Không phải du lịch, không phải tạm bợ, mà là sống ở một nơi chưa quen, với một người hoàn toàn xa lạ, trong một căn nhà như trôi ra từ câu chuyện cổ tích nào đó còn sót lại giữa phố thị.
Cậu mở laptop, kiểm tra lại vài email xin việc chưa có hồi âm, rồi khẽ khép máy lại.
Ngoài cửa sổ, trời dần tối. Hồ Tây chuyển sang một màu xanh xám sâu thẳm. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo mùi nước và chút se lạnh chớm thu.
Cậu quyết định ra gian bếp tìm nước.
Dọc hành lang gỗ lót kín bằng sàn gạch bát tràng là những ô cửa sổ đóng hờ, ánh sáng đèn vàng từ nhà bên hắt ra từng vệt chéo. Qua lớp cửa gỗ mở hờ, cậu thoáng thấy bóng lưng An đang ngồi một mình trong gian giữa.
Không có tivi, không có tiếng nhạc, cũng không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng gió lùa qua tán bàng. Chỉ có ánh đèn bàn dịu nhẹ phủ lên dáng người đang ngồi vẽ.
Một khung vải dựng trên giá, mùi sơn dầu thoang thoảng và chuyển động chậm rãi của một bàn tay đang cầm cọ.
Bảo toan bước tiếp thì khựng lại.
Trên bàn ăn, ngay gần lối đi, một mảnh giấy được đặt ngay ngắn.
Cậu cúi xuống, ngón tay khẽ lật mảnh giấy. Vẫn là nét chữ nghiêng đều, gọn gàng đến khó tin.
“Không làm phiền.”
Chỉ ba chữ. Không có lời chào. Không có tên. Không có thêm một dòng dư thừa nào.
Bảo khựng lại vài giây.
Cậu cảm thấy như vừa vô tình mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới của một người khác. Một thế giới được khóa kín bằng im lặng, bằng những quy tắc riêng biệt và bằng khoảng cách vô hình mà người ta không muốn bất kỳ ai tiến vào.
Cậu gấp mảnh giấy lại, đặt lại đúng chỗ, rồi lặng lẽ quay về phòng.
Hết chương 1.