
Limerence
Trên đời này, Lăng Ca chưa từng tin chính, cũng không tin tà, nhưng những gì xảy đến như số mệnh ép cô phải tin vào những điều này.
Tổ chuyên án số 5 mà Lăng Ca đang công tác là tổ chuyên phụ trách về những vụ án được coi là "hư ảo, không thể có thật". Nhiều người truyền tai nhau, làm ở tổ này rất dễ bị quỷ ám, nhiều người đã mất vía vì công tác ở đây. Ấy vậy mà, một cô gái thoạt nhìn liễu yếu đào tơ như Lăng Ca lại dũng cảm nhận trọng trách làm pháp y chính cho tổ chuyên án.
Cô đã từng thấy nhiều vụ án mà người ta giả thần giả quỷ để đánh đòn tâm lý các viên cảnh sát ở tổ số 5 này, nhưng chỉ dọa được vài người yếu bóng vía, bản thân cô khi nhìn thấy trò hề đó thì đến một cái chớp mắt do giật mình còn không có nữa là sợ. Nào là sát nhân hàng loạt luôn moi tim thiếu nữ; "oan hồn" giết ba người đàn ông rồi treo họ lên cây. Nhưng với Lăng Ca, đó chỉ là trò do người trần nghĩ ra, ma quỷ còn đang bận tích công đức đi đầu thai, không có thời gian nhàn rỗi đi làm mấy chuyện tổn thất công đức như vậy.
Vào một ngày âm u, tưởng chừng như xung quanh giăng đầy tà khí cõi âm, người ta tìm thấy một nữ thi thể trong tư thế ngồi tựa vào cây bạch đàn trăm tuổi. Kì quái hơn, nạn nhân khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ rất gọn gàng, sạch sẽ, tư thế đặt thi thể cũng cho thấy đây không phải hiện trường đầu tiên.
Giữa cái ngày đầy vận rủi như vậy nhưng Lăng Ca vẫn xách hòm dụng cụ khám nghiệm đến hiện trường. Xung quanh đã xuất hiện những người đồng nghiệp trong tổ chuyên án, mọi dấu vết vẫn đang được khám xét kĩ càng. Cô lạnh lùng nhìn cái xác, đây không phải lần đầu tiên một pháp y như cô nhìn thấy cảnh này. Nạn nhân được trang điểm tỉ mỉ, tinh tế, tư thế đặt xác nếu nhìn từ xa hẳn sẽ tưởng chỉ là khách qua đường đang ngủ lại dưới tán cây mà thôi.
"Cũng coi như hung thủ còn chút lương tri. Một nữ tử xinh đẹp như vậy mà lại yểu mệnh."
Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu Lăng Ca rồi tan biến, để lại một thi thể cần được khám nghiệm. Cô đeo hai lớp găng tay rồi tiến lại gần cái xác. Khẽ nâng tay nạn nhân lên, cô không hề phát hiện có dấu vết dãy dụa, dưới móng tay cũng không bám đất hay một chút DNA nào của hung thủ như những vụ thông thường.
"Không có dấu vết dãy dụa? Tự nguyện hay bị đánh thuốc?"
Lăng Ca độc thoại với chính bản thân như đang chất vấn cả người chết. Cô lướt đến cổ nạn nhân, không có vết cắt vào mạch chính hay vết siết cổ nào. Mối nghi hoặc dấy lên, liệu người này rốt cuộc đã chết như thế nào?
"Này Diên Chính, bảo họ mang thi thể về phòng giải phẫu đi. Mấy hôm nay nhiệt độ ở vùng này thế nào?"
Người tên Diên Chính - một cộng sự lâu năm của Lăng Ca khẽ xoa nhẹ lòng bàn tay vào nhau, tiếp lời cô:
"Lạnh đấy, ban ngày đôi khi đã hơi se, về đêm còn có sương, cóng người luôn."
Lăng Ca tháo găng tay ra, trầm ngâm nhìn vào nữ thi thể đang được đóng gói vào túi đựng thi thể. Một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng, có cảm giác... tân nương đó muốn bóp chết Lăng Ca tới nơi. Có uẩn khúc gì với cô sao? Cũng có lẽ là do cô nghĩ nhiều hoặc căng thẳng do mất ngủ. Sau hôm nay nhất định phải về ngủ thật ngon.
Tiếng ù ù của quạt thông gió át đi toàn bộ tiếng lách cách của dao giải phẫu trên tay Lăng Ca. Cô lạnh lùng dán mắt vào dao mổ và chỗ tăm bông lấy mẫu, hôm nay có lẽ sẽ lại là ngày mệt mỏi cho chúng sau mấy ngày an nhàn. Lăng Ca theo thói quen - đeo hai lớp găng tay - dù sao thì mổ xác nhiều đôi khi cũng sẽ mổ cả tay mình. Cẩn thận kiểm tra lại tổng thể, cô nói với Diên Chính đang đứng gần đó, tay lăm lăm ghi chép:
"Cậu giúp tôi cởi quần áo của thi thể này ra đã. Nhớ trải đều ra lớp ni lông đằng kia, nhăn 1 phân tôi cũng xử lăng trì cậu đấy."
Diên Chính vội vàng cười xòa đáp lại:
"Biết rồi biết rồi, tổ tông dạy chí phải."
Một lát sau, toàn thân của nạn nhân đã hoàn toàn thuận lợi cho việc khám nghiệm. Cả hai suýt nữa đã không kìm được mình, vì trước mắt họ là một thi thể... không hề có bất cứ vết thương thể xác nào, chỉ có phần mông và chân khi trong tư thế ngồi thì hình thành vết hoen tử thi, còn lại sự hồng hào của da thịt... người sống.
"Ê Lăng Ca, vụ này xem ra là bị tác động vào bên trong rồi. Giờ thì phải mổ thi thể rồi, tiếc ghê, cô ấy là thi thể hoàn hảo nhất mà tôi từng thấy đấy."
Lăng Ca chỉ khẽ đáp lại:
"Hoàn hảo hay không thì cũng chết rồi, họ đang đợi chúng ta minh oan, chúng ta cũng đang đợi họ kể câu chuyện trước giây phút cuối cùng của bản thân mình."
Dao mổ lạnh toát khẽ lướt trên da của nạn nhân, ổ bụng và khoang ngực được mở ra, nhưng bên trong lại khiến hai người bàng hoàng kinh hãi:
Nữ thi này.... không có nội tạng.
Diên Chính run rẩy:
"Lăng...Lăng Ca, nữ thi này rốt...rốt cục là chết có rõ ràng không vậy? Tôi...tôi thấy giống như buôn nội tạng, nhưng mà sao...sao trên người không có dấu vết rạch bụng từ trước?"
Lăng Ca im lặng quan sát, vụ án này nhất định không bình thường. Chợt ánh mắt cô va phải một vật sáng lấp lánh màu đen chỉ nhỉnh hơn viên đá được đặt ngay vị trí tim của nạn nhân. Cô dùng kẹp gắp lên rồi soi dưới ánh đèn phòng, không có gì bất thường. Cô liền bỏ vào túi đựng vật chứng rồi tiếp tục khám nghiệm. Diên Chính dần dãn cơ mặt, như thể ngửi thấy gì rất thư thái:
"Lăng Ca này, cô có xông hương cho phòng giải phẫu à, thơm quá."
Lăng Ca khó hiểu nhìn Diên Chính:
"Cậu biết tôi không bao giờ làm điều thừa thãi đó mà? Thế thì mùi hương mà cậu nói xuất phát từ đâu?"
Ánh mắt cô dời từ Diên Chính đến nữ thi lạnh ngắt trên bàn giải phẫu. Một mùi hương thoang thoảng, rất nhẹ của mùi ngải, xạ hương, trầm hòa trộn với nhau. Bấy giờ họ mới nhận ra:
Nạn nhân không hề phát mùi của tử thi như bao thi thể khác!
Lăng Ca im lặng rồi lên tiếng:
"Là Ngũ Sắc Hương. Trước đây bà ngoại tôi có nhắc đến vật này để dẫn hồn âm dương, nhưng không nói kĩ về điều này. Lẽ nào...cô ấy dính đến một nghi lễ tà đạo nào sao?"