
Hà Ngọc Niên
Chương 1: Mảnh Ký Ức Bị Lãng Quên
Cẩm Dương – thành phố phồn hoa nằm bên bờ sông Hàn, nơi hai gia tộc quyền lực nhất của thành phố – họ Hoắc và họ Hà – cùng nhau kiến tạo nên những câu chuyện huyền thoại. Người ta vẫn truyền tai nhau về thiếu soái Hoắc Đình – chàng trai tài năng, lạnh lùng nhưng tràn đầy trách nhiệm, và tiểu thư Hà Dương Ninh – người con gái vừa kiêu sa, vừa bí ẩn.
Giờ đây, ngày cưới của họ đang đến gần, nhưng trước đó, Hà Dương Ninh vẫn còn mang trong lòng một vết thương chưa bao giờ lành…
Ánh nắng chiều tà xuyên qua khung cửa sổ phòng học, lướt qua từng trang sách cũ kỹ. Cô gái mặc bộ đồng phục trường danh giá, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại đượm buồn – đó là Hà Dương Ninh.
Mười năm kể từ ngày trở về, cô vẫn luôn cố giấu quá khứ trong lòng, như một mảnh ký ức bị lãng quên, để người ngoài chỉ thấy một tiểu thư ngoan ngoãn, hiền lành.
Nhưng không ai biết, ngay cả khi đứng bên cạnh thiếu soái Hoắc Đình, người bạn thanh mai trúc mã từ thủa nhỏ, cô vẫn phải đấu tranh từng ngày để giữ sự bình yên.
“Dương Ninh, ăn tối chưa?” tiếng mẹ cô gọi từ dưới nhà vọng lên.
Cô nhẹ nhàng gấp sách, mỉm cười trả lời: “Chưa, con xuống ngay.”
Bước chân cô chậm rãi, không phải vì mệt mà vì những suy nghĩ bỗng kéo đến.
Hồi nhỏ, cô còn nhớ rất rõ cái ngày định mệnh ấy – khi cô bỗng nhiên mất tích khỏi ngôi biệt thự sang trọng, để rồi trải qua những năm tháng đầy thử thách.
Cơn mưa tầm tã hôm đó dường như kéo dài vô tận. Bốn tuổi, cô – Hà Dương Ninh – bị lạc trong rừng sâu, lạnh giá và cô đơn đến tột cùng.
Bỗng từ bóng tối, một người đàn ông xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quyết đoán. Ông bế cô lên, không hỏi han mà chỉ nói một câu lạnh lùng:
“Con phải học cách tự bảo vệ mình. Không ai có thể cứu con ngoài chính bản thân con.”
Những năm tháng sau đó, người đàn ông ấy không chỉ dạy cô võ nghệ, mà còn truyền cho cô những kỹ năng bắn súng điêu luyện, sự kiên cường của một sát thủ thực thụ.
Cô lớn lên trong bóng tối, cô đơn, nhưng mạnh mẽ vượt qua mọi thử thách.
Ngày cô trở về, không ai nhận ra Hà Dương Ninh của ngày trước nữa. Cô đã thay đổi, không còn là cô bé năm xưa, mà là một người phụ nữ sắc sảo, bí ẩn với quá khứ đầy vết thương.
Một buổi tối, khi Hoắc Đình vô tình chọc cô trong bữa tiệc gia đình, ánh mắt anh vừa tinh nghịch, vừa chứa đựng sự ân cần:
“Em có giấu anh điều gì không, Ninh Ninh?”
Cô chỉ cười nhạt, đáp lại bằng câu nói quen thuộc:
“Chưa chắc anh có đủ kiên nhẫn để nghe đâu, thiếu soái.”
Anh cười, ánh mắt trìu mến:
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Bầu không khí giữa họ đầy ắp những lời nói đùa, nhưng dưới đó là sự thấu hiểu sâu sắc mà không ai có thể chạm tới.
Dù quá khứ có đen tối đến đâu, họ vẫn tin rằng tình yêu và sự chân thành có thể xóa nhòa mọi vết thương.