
Lacy-Tgr-
Ngày cưới, Hạ Thanh đứng chỉnh váy cưới bó sát, xinh đến mức chính cô cũng phải tự khen:
“Ừ, cũng không đến nỗi ép người ta lấy vợ xấu.”
Bên ngoài, dì Lan với mấy bà hàng xóm râm ran:
“Tội con bé Tô Uyển, nó thích cậu Dực từ nhỏ, giờ cậu ấy cưới con Thanh…”
“Thôi, số phận rồi.”
Hạ Thanh hất tà váy:
“Muốn làm nữ chính thì xin lỗi, tui đang đóng vai chính rồi.”
---
Trong lễ cưới, Trần Dực vest đen, mặt lạnh tanh.
Hạ Thanh ghé tai anh:
“Này, anh cười đi, cưới vợ chứ không đi tang.”
Anh liếc cô:
“Cô thích thì cười đi.”
Cô quay sang photographer:
“Anh chụp góc này, đừng để ai lọt vô khung hình nha.”
Tô Uyển đứng cách đó không xa, váy xanh, mắt đỏ hoe. Hạ Thanh liếc qua, cười tươi, kéo tay Trần Dực đan chặt.
---
Lúc cắt bánh, Tô Uyển chen tới:
“Để em giúp anh Dực…”
Hạ Thanh hất tay cô ta ra, giọng ngọt:
“Chị cưới chồng, không cần người lạ giúp.”
Tô Uyển nhìn Trần Dực cầu cứu, anh chỉ lạnh nhạt:
“Em đứng ra đi.”
Hạ Thanh đặt tay anh lên tay mình:
“Cười đi.”
Trần Dực khẽ cười, máy ảnh kịp bắt khoảnh khắc “cô dâu chú rể hạnh phúc”.
---
Về tới nhà chồng, Tô Uyển lại theo vào:
“Anh Dực, em mang canh dưỡng sinh cho anh, chị Thanh không biết nấu đâu.”
Hạ Thanh cười, nhận bát:
“Ừ, tui không biết nấu. Nhưng tui biết uống.”
Uống hết, cô đặt cái bát cốp xuống bàn:
“Ngon đó, lần sau khỏi nấu nha. Tôi không thiếu canh.”
“Còn đứng đó chi? Về đi em gái.”
Trần Dực khoanh tay dựa cửa, khoé môi khẽ cong:
“Đúng là không sợ trời sợ đất.”
---
Đêm đó, Hạ Thanh thay đồ ngủ, xếp mền gối ra sofa.
Trần Dực lau tóc, nhướn mày:
“Cô làm gì?”
“Chia giường. Anh giường, tôi ghế.”
“Cô là vợ tôi.”
“Còn em gái mưa thì sao? Tôi dọn chiếu dưới đất cho nó ngủ không?”
Anh im lặng, cúi gần cô, giọng nhẹ:
“Từ khi kết hôn, tôi chỉ có một vợ. Không có em gái mưa.”
Hạ Thanh tim khẽ run, rồi ngả người ra ghế sofa, trùm mền:
“Tốt. Vậy ngủ đi.”
---
Sáng hôm sau, Tô Uyển lại xách cháo tới:
“Anh Dực, ăn cháo em nấu đi.”
Hạ Thanh khoác tạp dề, tay cầm muôi:
“Để đó đi em gái.”
“Anh Dực—”
Hạ Thanh đứng chắn trước Trần Dực:
“Chồng tui, tui nuôi. Cháo này tui đổ, em về đi.”
Cô bưng bát cháo, đổ thẳng vô máng heo, phủi tay:
“Chịu khó ăn cháo chị nấu, còn không thì nhịn.”
“Sao? Không phục thì ra chuồng gà ngồi khóc.”
Tô Uyển tức đỏ mặt, bỏ chạy. Hạ Thanh đóng cửa rầm một cái, quay lại thấy Trần Dực đứng đó, ánh mắt khó hiểu.
“Sao? Tôi làm gì sai?”
Anh khẽ cười:
“Không, tôi thích kiểu của em.”