Chu Hàn Anh
‘’Độp độp độp…’’ Tiếng mưa lách tách rơi trên những mái tôn xanh đỏ loang lổ của thành phố Nam Hà. Nam Hà - một thành phố nhỏ nép mình giữa những thành phố lớn, không nổi bật bởi nhà cao tầng hay ánh đèn rực rỡ, mà đẹp bởi nét yên bình mộc mạc của một chốn điền viên giữa lòng đô thị. Ở nơi tưởng chừng như thơ mộng ấy, vẫn có những góc khuất đầy cũ kỹ và buồn bã. Tại một con hẻm nhỏ đượm mùi ẩm mốc của thời gian, dãy nhà trọ lụp xụp nằm im lìm như nuốt chặt cả ánh sáng cuối ngày. Tầng hai của dãy nhà, nơi hành lang ẩm thấp trải dài đến tận cuối, lúc này vang lên những tiếng la mắng gay gắt. Âm thanh phát ra từ phòng trọ 2106, căn phòng cũ nhất, u ám nhất nằm ở tận cùng dãy nhà. Nơi ấy là nơi ở của hai vợ chồng Lương Văn Minh và Quách Hà. Họ đã thuê căn phòng trọ ấy được gần hai năm. Hai năm...Một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng đủ để hàng xóm hiểu về gia đình họ. Mỗi ngày một chuyện, gia đình họ không bao giờ là không cãi nhau. Gia đình họ luôn luôn ồn ào, không phải ồn ào bởi tiếng cười và nói chuyện hạnh phúc mà là ồn ảo bởi tiếng cãi nhau. Bởi với dãy nhà trọ cũ kỹ này, căn phòng 2106 từ lâu đã là nơi phát ra những ‘’chuyện thường ngày’’ chẳng ai muốn nhúng tay vào. Họ đã quá quen với sự ồn ào phát ra từ đó - quen đến mức giả vờ không nghe thấy gì. Thế nên… dù cánh cửa phòng có đóng kín thế nào, thì cũng chẳng thể ngăn được bầu không khí ngột ngạt bên trong lan ra cả hành lang dài. Trong căn phòng trọ cũ kĩ xập xệ, tiếng la chửi của Quách Hà bắt đầu to dần lên:
- Mày chỉ là cái thứ vô dụng, đẻ mày ra nuôi mày chỉ là một cái gì đấy thừa thãi. Không biết tại sao tao lại đẻ ra mày cơ đấy. Đồ thừa thãi. Thật là vô dụng, mày xem tao đi tao phải giấu mặt vào đâu. Con nhà người ta thì đứng nhất mình thì sao? Không nổi top 1.
Tiếng la mắng ngày một to lên. Hai hàng nước mắt của Lương Gia Kỳ lăn dài trên hai gò má gầy gò. Lương Gia Kỳ sinh ra trong một gia đình có quan niệm cổ hủ. Gia đình cô trọng nam kinh nữ, coi trọng điểm số và thành tích.
Lương Gia Kỳ không phải con một, cũng chẳng phải chị cả trong nhà. Trên cô còn có một người anh trai - Lương Vũ Thần - người duy nhất trong gia đình khiến cô cảm thấy an toàn. Gia đình ai nấy đều lạnh nhạt, hờ hững với cô như thể sự hiện diện của cô là một điều thừa thãi. Nhưng Vũ Thần thì khác. Anh như một tia ấm len lỏi giữa mùa đông lạnh lẽo của cuộc đời cô. Bên ngoài, anh trai cô là người lạnh lùng, ít nói. Trước mặt bố mẹ, anh có thể tỏ ra dửng dưng, thậm chí còn phũ phàng. Nhưng chỉ cần quay lưng với người lớn, anh lại trở về là người anh dịu dàng, âm thầm quan tâm từng chút một. Một cái kẹp tóc rơi mất, một quyển sách thích đọc dở dang, hay ánh mắt đỏ hoe của cô sau cánh cửa khép hờ,... Sẽ không gì qua được mắt anh. Không chỉ có trái tim ấm áp ẩn sau lớp vỏ bọc lạnh lùng, Lương Vũ Thần còn sở hữu nhan sắc đỉnh cao, thuộc hàng cực phẩm trong mắt mọi người. Ngày 27 tháng 4 - một ngày mưa cuối tháng tư, Lương Gia Kỳ nhận lại bài kiểm tra khảo sát định kỳ hai tháng một lần tại trường. Tờ giấy trắng với những con số đỏ rực rỡ: 10 điểm Anh, 10 điểm Văn và 9 điểm Toán - một thành tích khiến bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ. Cô đứng top 2 toàn khối, giáo viên còn phải tuyên dương cô trước lớp. Nhưng khi mang bảng điểm ấy về nhà. Bố mẹ cô chỉ liếc qua, rồi im lặng. Không có lời khen, không có ánh mắt tự hào. Sự im lặng còn lạnh hơn cả sự chỉ trích. “Toán sao không được 10?” - câu nói duy nhất mà cô nghe được từ bố - lạnh lùng, thẳng thừng. Bố và mẹ cô không một chút công nhận cho những nỗ lực âm thầm của cô suốt những tháng qua. Và rồi... như một kịch bản quen thuộc, sau tờ giấy điểm là những lời mắng nhiếc cay nghiệt. “Chín điểm Toán? Người ta thi mười điểm mà mừng rỡ, còn con thì sao? Đứng nhì khối chứ có phải nhất đâu!” “Cái kiểu cố gắng nửa mùa, không bằng anh mày đâu!” Mỗi câu nói như một nhát dao chém thẳng vào lòng Gia Kỳ. Cô chỉ biết cúi đầu, tay siết chặt tờ giấy kiểm tra đến nhăn nheo. Đôi mắt ấy bây giờ đã đầm đìa những giọt nước mắt. *Cạch Và rồi cánh cửa phòng bên cạnh bật mở. Tiếng bước chân trầm đều vang lên, rồi dừng lại giữa phòng khách. Lương Vũ Thần đứng đó - cao lớn, vai rộng, ánh mắt lạnh đến mức khiến cả không gian như đông cứng lại. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt điển trai nhưng sắc lạnh, khiến người ta không thể rời mắt nhưng cũng chẳng dám nhìn lâu. Vũ Thần đảo mắt một vòng, đôi mày khẽ nhíu lại, rồi lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng vang rõ: -Ồn quá!!Bố mẹ im cho con còn học. Con kia vô đây tao bảo Tiếng nói của Vũ Thần không to, nhưng đủ lực để dội thẳng vào không khí căng thẳng trong nhà. Gia Kỳ thoáng giật mình. Trong tích tắc, cô tưởng Vũ Thần đang quát mình thật. Nhưng... cô hiểu, đó là giọng điệu duy nhất mà Vũ Thần có thể dùng để kéo cô ra khỏi những lời mắng của bố mẹ . Sự bực dọc giả vờ, cái cách gọi “con kia” lạnh lùng chỉ là lớp ngụy trang - lý do hợp lý duy nhất để che chở cho cô trước mặt bố mẹ. Và quả nhiên, bố mẹ im bặt. Không ai phản kháng. Không ai dám đối đầu với Lương Vũ Thần khi anh trở nên “cọc cằn” như thế. Từ nhỏ, Vũ Thần đã là người không dễ chịu với bất kỳ ai. Cái khí chất ngang tàng, lạnh lùng của Vũ Thần như một loại quyền lực vô hình - vừa khiến người khác khó gần, vừa buộc phải kiêng dè. Gia Kỳ bước vào phòng, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo và tờ điểm đã nhàu nhĩ trong lòng bàn tay. Cô cúi gằm mặt, nước mắt vẫn lặng lẽ lăn dài trên má. Hàng mi cong cong và đen nhánh đã ướt đẫm, những giọt nước mắt ấy không ồn ào, không nức nở - mà ngấm sâu và đau tận bên trong. Phía trong phòng, ánh sáng dịu từ chiếc đèn bàn hắt lên bóng người ngồi trên chiếc ghế xoay. Lương Vũ Thần đang quay mặt về phía giường, đôi mắt lạnh và sâu thẳm lặng lẽ dõi theo cô gái nhỏ đứng trước cửa. Vũ Thần không nói gì nhiều, chỉ buông một câu ngắn gọn, giọng vẫn là cái chất trầm trầm lạnh lẽo ấy: - Đóng cửa lại Gia Kỳ mím môi, gật khẽ đầu như cái máy. *Cạch Tiếng cửa khép lại vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Nhưng cô vẫn đứng đó, bàn tay nắm chặt tờ giấy, đôi vai run nhẹ. Không phải vì sợ cũng không phải vì giận, mà vì đôi chân cô giờ như bị đóng chìm vào đất, nặng trĩu đến không thể nhấc nổi. Mọi sức lực đã bỏ cô đi cùng những giọt nước mắt vô hình - những lời mắng, những ánh mắt lạnh nhạt, cả sự phũ phàng đến vô cảm từ chính những người mang danh bố mẹ. Sau khi cánh cửa khép lại, không gian như đổi sắc. Vẫn là ánh đèn ấy, vẫn là người anh ấy, nhưng ánh mắt của Vũ Thần đã hoàn toàn khác. Không còn sự lạnh lùng cọc cằn khi nãy, cũng chẳng còn cái ánh nhìn sắc như dao khi đứng giữa phòng khách. Vũ Thần chống cằm lên tay, khuỷu tay tì hờ trên tay ghế xoay, đôi mắt sâu lắng nhìn cô như đang cố gắng đọc thấu những giọt nước mắt chưa kịp khô. Rồi Vũ Thần nghiêng đầu, giọng nói khẽ vang lên - nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút đùa cợt cố tình: - Vô ngồi đi, muốn anh bế em vô nữa à Câu nói ấy, nửa trêu, nửa thật nhưng đối với Gia Kỳ, đó là liều thuốc xoa dịu duy nhất giữa một ngày tồi tệ. Cô khẽ cắn môi, vẫn không ngẩng mặt lên rồi nhấc từng bước chân nặng trĩu, cô như đang kéo lê cả một ngày mỏi mệt và tổn thương. Tới chiếc giường, cô ngồi xuống. Đôi bàn tay đặt lên đùi, ngón tay vô thức mân mê mép tờ giấy kiểm tra đã nhàu nhĩ. Không khí trong phòng tĩnh lặng. Nhưng không gượng gạo. Bởi ở đây, cô được thở, được là chính mình, dù cho có là một đứa ‘’không được lòng bố mẹ’’, cũng chẳng sao... vì chỉ cần có Vũ Thần, mọi tổn thương đều có thể chữa lành. Một phút sau... Vũ Thần lên tiếng: -Lần này em làm cũng khá tốt rồi, lần sau cố gắng phát huy nhé. Còn lời nói của bố mẹ cứ để ngoài tai đi, đừng quan tâm tới họ, quan tâm tới bản thân em là được. Học là để lấy kiến thức chứ không phải là để lấy thành tích khoe khoang, hiểu chưa. Lần này cũng khá tốt rồi. Cô cúi gắm mặt phụng phịu: -Tốt cái nông nỗi gì chứ. Hạng 2 chứ đâu phải hạng 1. Xấu hổ chết đi được. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt, không nuông chiều cũng không căm ghét. Anh cười rồi nói: -Vậy như vầy đi, để top 1 toàn khối 11 dạy đàn em top 2 khối 10 học nhé. Tí nữa đi học cùng nhóm bạn anh. Cô đang vò vò tờ giấy trong tay, ngón tay xoắn nhẹ đầy lúng túng. Rồi bỗng ngẩng lên, đôi tay cũng khựng lại giữa không trung.
Ánh mắt cô trong veo nhìn thẳng vào Vũ Thần, có chút do dự lấp lánh.
Cô chần chừ hỏi nhỏ:
- Được không...? Vũ Thần không nói gì ngay, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt chắc nịch, giọng dứt khoát:
- Được! Cô vẫn chần chừ, ánh mắt lại đảo ra ngoài cánh cửa, vẻ mặt bối rối.
Ba giây im lặng trôi qua, cô lại nhẹ giọng:
- Vậy... còn... bố mẹ... Vũ Thần cũng liếc nhìn ra cửa, môi cong lên một chút rồi đáp, giọng nửa đùa nửa thật:
- Kệ đi, tí đi với anh, chứ đi với bố mẹ à? Cô mím môi, cúi gằm mặt xuống, như thể không biết nên nói gì.
Vũ Thần nhìn cô, ánh mắt dịu lại, rồi nhẹ nhàng nói:
- Thôi được rồi, đi chuẩn bị đi.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, thở ra một tiếng rất khẽ: - Ừm... Âm thanh ấy nhẹ tênh, mỏng đến mức chính cô còn không chắc nó đã thực sự thoát ra khỏi cổ họng mình chưa… Cô không biết Vũ Thần có nghe thấy không, nhưng anh vẫn đứng đó, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng không đổi. Cô đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Từng bước chân nặng nề lết về phía hành lang, đầu óc cô trống rỗng, không một ý nghĩ, như thể vừa đánh rơi tất cả cảm xúc lại sau cánh cửa. Chính cô cũng không rõ lúc ấy mình đang nghĩ gì - hay thực ra là không dám nghĩ gì nữa. Bất chợt, cô đi ngang qua phòng bố mẹ. Từ bên trong khe cửa khép hờ, vang lên tiếng thì thầm khe khẽ. Cô định bước tiếp, nhưng rồi khựng lại. - Mấy tuần nữa thì tống cổ con Gia Kỳ về quê nội ở cho lẹ, ở đây chỉ tốn cơm tốn gạo thôi - giọng mẹ cô đầy âm mưu và toan tính, từng chữ như dao cứa vào tim. Cô chết lặng. Bấy lâu nay, cô luôn nghĩ mẹ nghiêm khắc với mình là vì muốn tốt. Nhưng hóa ra… tất cả chỉ là suy nghĩ của riêng cô. Ngay sau đó, giọng bố cô vang lên - không lớn, không nhỏ, vừa đủ để nghe thấy rõ ràng: - Với tôi sao cũng được. Nuôi nó chỉ tốn cơm, đuổi quách đi cũng nhẹ người… Nhưng còn thằng Vũ Thần nữa đấy, nhìn vậy chứ nó quan tâm con nhỏ lắm. Coi chừng nó á. - Kệ đi, bịa đại cái lý do nào đó là xong. - Mẹ cô đáp lại, nhanh chóng, dứt khoát. Ông thở dài, ánh mắt nhìn bà trong vài giây rồi phẩy tay, buông giọng hờ hững: - Tùy bà, lẹ đi. Từng lời, từng chữ như vết dao lạnh lẽo cứa sâu vào tim cô. Cô đứng chết trân ngoài cửa, không dám nhúc nhích. Nước mắt rơi lúc nào không hay, ướt đẫm đôi hàng mi, lặng lẽ không một tiếng nấc. Cô không còn biết nên tin vào điều gì nữa. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Tất cả những điều từng níu cô ở lại - giờ cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào. Ngay lúc ấy... Cánh cửa phòng cô mở ra. Vũ Thần bước ra, vai khoác balo đựng sách vở, ánh mắt vô tình chạm vào cô gái nhỏ đang đứng nép bên cửa. - Eeek... - anh khẽ gọi, giọng nhỏ nhưng đủ làm cô giật mình. Cô quay lại, đôi mắt đỏ hoe. Thấy anh, cô vội vàng đưa tay lau nước mắt, như thể không muốn anh biết mình yếu đuối đến thế. Vũ Thần nhìn thấy rõ những giọt nước mắt còn vương trên hàng mi cô, ánh mắt cô đỏ hoe, mũi khẽ sụt sịt. Vũ Thần biết cô đã khóc, nhưng Vũ Thần không nói gì. Chỉ lặng lẽ đứng đó, giả vờ như không nhìn thấy điều gì cả. Vũ Thần liếc nhìn cô, giọng thản nhiên vang lên: - Em không định đi à? Cô khựng lại. Cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, cô đáp: - Đợi em một chút. Vũ Thần khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo cô. Cô quay người, chạy vội vào phòng, quơ lấy chiếc cặp đã sắp sẵn sách vở từ trước, rồi vội vã chạy ra. - Đi thôi! Cô nói, nụ cười vẫn còn nguyên sự gượng gạo. Cô và Vũ Thần bước ra đầu con hẻm. Gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi tung mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô. Đám bạn học của Vũ Thần đã đứng đợi sẵn ở đó từ lúc nào. Hai người bạn - một cao gầy, một có vẻ hoạt bát. Hai người họ đang tựa lưng vào bức tường cũ gần đó. Thấy Vũ Thần cùng cô xuất hiện, cả hai lập tức đứng thẳng dậy, chỉnh lại tư thế rồi một người trong số đó cất tiếng cất tiếng: - Hey! Bên này Cô và Vũ Thần rảo bước nhanh tới chỗ hai người bạn đang đứng đợi. Nhịp chân của anh đều đặn, còn cô thì có phần vội vã để kịp bước theo. Khi đến trước mặt họ, cô khẽ dừng bước, nhẹ nhàng cúi đầu chào: - Chào hai anh ạ. - Cô vừa cười vừa nói Giọng nói dịu dàng vang lên, mang theo sự lễ phép và chân thành khiến không khí như mềm lại. Một trong hai người bạn của Vũ Thần khẽ nghiêng đầu, định lên tiếng: - Em là... Chưa kịp nói hết câu, Vũ Thần đã chen vào, giọng bình thản nhưng mang chút bảo vệ: - Em gái tao. Lương Gia Kỳ, học lớp 11A1, Trường Nam Hà. - Ồ! Vậy chào em. - Người kia bật cười nhẹ, gật đầu thân thiện -Anh là Tống Duy Phong, bạn cùng lớp với anh trai em, lớp 12A1, cũng học ở Nam Hà luôn. Còn cái thằng mặt liệt đứng kế bên đây là Bạch Hàn Thiên, cũng 12A1. Duy Phong vừa nói vừa liếc sang người bạn bên cạnh như để chọc ghẹo, giọng pha chút đùa cợt. Bạch Hàn Thiên không nói gì vẫn chăm chú vào cuốn sách anh đang đọc
Cô mỉm cười, khẽ cúi đầu lần nữa: - Dạ, em chào hai anh ạ. Bạch Hàn Thiên khẽ đưa mắt nhìn về phía cô, chỉ một cái lướt nhẹ thôi… nhưng đủ để cô cảm nhận được điều gì đó. Ánh mắt ấy không mang theo sự lạnh lùng, cũng chẳng phải căm ghét hay xa cách, mà là một ánh nhìn trầm tĩnh, như thể… đang ẩn chứa một sự quan tâm rõ rệt. - Lương Gia Kỳ? - Hàn Thiên khẽ lên tiếng, giọng trầm thấp, như đang xác nhận điều gì đó đã in sâu trong trí nhớ. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên: - Em có quen anh sao? Giọng nói mang chút ngờ vực nhưng vẫn giữ được vẻ lễ phép. Trong đầu cô đang cố lục lại ký ức, xem mình đã từng gặp người này ở đâu chưa… nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ. Không trả lời ngay, Hàn Thiên chậm rãi bước tới, dừng lại ngay trước mặt cô. Anh cúi người, ánh mắt sắc sảo ấy giờ đây nhìn thẳng vào mắt cô. Vũ Thần và Duy Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, im lặng như thể đang xem một vở kịch bất ngờ vừa mở màn. Cả hai trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng không ai lên tiếng. Đúng lúc không khí có chút ngột ngạt, Hàn Thiên bỗng đứng thẳng dậy, ánh nhìn bí ẩn ban nãy lập tức tan biến, thay vào đó là một nụ cười tỏa nắng - rạng rỡ, bất ngờ và cuốn hút đến lạ thường. Nụ cười ấy khiến không chỉ cô mà cả không gian như thoáng chững lại một giây. - Đi thôi! - anh nói, giọng dứt khoát nhưng không mất vẻ nhẹ nhàng. Hàn Thiên khoác vai Vũ Thần và Duy Phong, thản nhiên rảo bước đi về phía con đường phía trước, như thể vừa rồi chẳng có gì xảy ra. Còn cô vẫn đứng đơ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Cảm giác như mình bị bỏ lại giữa một vở kịch chưa kịp học lời thoại. Năm giây sau, cô chớp mắt, giật mình nhận ra cả ba người đã đi xa một đoạn. Cô hấp tấp hét lên: - Này! Đợi em với! Và rồi vội vàng chạy theo, lòng vẫn còn hoang mang vì ánh mắt đó, nụ cười đó… và một câu hỏi không lời giải đáp: Mình… đã từng gặp anh ấy thật sao? Trời dần buông tối, màn mưa vẫn rơi lác đác nhưng đã dịu hẳn so với lúc trước, chỉ còn là những hạt nhẹ như sương phủ. Lương Gia Kỳ ngồi cùng Vũ Thần, Duy Phong, và Bạch Hàn Thiên trong một quán cà phê nhỏ nép mình bên góc phố. Không gian yên tĩnh, phảng phất mùi thơm của cà phê hòa cùng mùi đất ẩm sau cơn mưa, tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng. Ánh đèn vàng dịu dàng từ chiếc đèn thả trần rọi xuống bàn, tỏa ra một vòng sáng ấm áp, lấp lánh qua những giọt nước còn vương trên ô cửa kính. Và ngay trong vùng sáng đó - Hàn Thiên đang ngồi, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ mưa bay. Ánh sáng chiếu nghiêng lên khuôn mặt anh, tô đậm đường nét góc cạnh - sống mũi cao, xương quai hàm rõ ràng, bờ môi khẽ mím. Ở góc nghiêng ấy, anh không nói một lời, nhưng lại toát ra khí chất hảo soái - lạnh lùng, điềm tĩnh mà lại cuốn hút đến kỳ lạ. Cô ngồi đó, tay khẽ lật từng trang sách, nhưng ánh mắt thì vẫn lặng lẽ hướng về anh. Bạch Hàn Thiên - ngồi cách cô chỉ một đoạn bàn nhỏ, cô vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh và đôi mắt của anh. Ánh sáng vàng nhạt phủ lên khuôn mặt anh khiến từng đường nét càng trở nên rõ ràng, góc nghiêng kia đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt. Cô cũng không ngoại lệ. Cô mải mê nhìn nét đẹp của anh mà không biết mình đã nhìn anh được năm phút Bất ngờ, anh quay sang. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy giờ đây khóa chặt ánh nhìn của cô. - Bộ mặt anh dính cái gì à? Nhìn mãi vậy. Giọng nói ấy vang lên - thấp, trầm và mang chút đùa cợt, khiến tai cô bỗng nóng lên. Cô vội vàng quay mặt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng: - Ơ… đâu có… em chỉ đang nghĩ gì đó thôi… - Ừ. Nghĩ tới anh. Anh tiếp lời, giọng vẫn đều đều nhưng khóe môi lại cong lên nhẹ như đang cười. Cô ngồi đó, tủm tỉm cười rồi quay mặt đi chỗ khác. - Thôi, học đi. Giọng anh vang lên, có phần thúc giục, pha chút dịu dàng xen lẫn nghiêm túc. Cô cúi xuống, định làm bài thì Vũ Thần lên tiếng hỏi: - Ăn gì không? Anh mua cho. Cô ngước mắt nhìn anh, rồi khẽ lắc đầu. Vũ Thần cùng Duy Phong sau đó đứng dậy, đi đâu đó mà cô cũng không rõ. Giờ chỉ còn lại cô và anh. Cô và anh ngồi đó, trong một khoảng không tĩnh lặng. Một lát sau, cô mới lên tiếng: - Em có từng quen anh sao? Vừa hỏi, ánh mắt cô vừa hướng thẳng về phía anh, mang theo sự nghi hoặc. Anh nhìn cô, rồi khoanh hai tay đặt lên bàn, ngồi nghiêng người lại, môi khẽ cong lên: - Có từng gặp... Giọng anh nhỏ, như thể cố tình giấu điều gì đó khiến cô càng thêm tò mò. - Lúc nào vậy? - cô hỏi lại, giọng mang đầy thắc mắc. Đúng lúc ấy, Vũ Thần và Duy Phong quay trở lại. - Này! - Vũ Thần lên tiếng, tay đặt xuống bàn hai chiếc bánh và một hộp sữa ấm. Cô ngoái đầu nhìn Vũ Thần. Còn anh - người ngồi đối diện cô - vẫn ngồi đó, khẽ cười tủm tỉm, không nói thêm lời nào. Vũ Thần đi về chỗ, cô cũng quay người theo. Nhìn hộp bánh trên tay anh, cô khẽ nói: - Em bảo là không ăn mà... Vũ Thần chẳng nói gì, chỉ mở hộp bánh rồi đưa cho cô, giọng có chút cưng chiều lẫn trách yêu: - Không ăn cũng phải ăn. Nhìn em bây giờ chẳng khác gì con khô di động. Cô bĩu môi phụng phịu, quay đi, nhưng tay vẫn nhận lấy bánh. Anh – người vẫn ngồi bên cạnh - bật cười khi thấy biểu cảm của cô. Vừa cười, anh vừa buông lời trêu: - Chẳng trách sao ngày xưa béo tròn đáng yêu, giờ thì... chỉ còn da bọc xương. Cô lập tức quay phắt lại, lườm anh một cái sắc như dao. Cả buổi hôm đó, cô cùng đám bạn của Vũ Thần học hành rất vui vẻ. Không khí lúc nào cũng rôm rả tiếng nói cười, chẳng chút gò bó hay ngượng ngùng. Giữa lúc đang cười đùa theo câu chuyện nào đó, cô bỗng khựng lại trong một thoáng suy nghĩ: ‘’Mình… nói nhiều hơn thì phải.’’ Không biết từ lúc nào, sự dè dặt ban đầu đã tan biến, nhường chỗ cho sự gần gũi và thoải mái. Trên đường về, cô vừa đi vừa khẽ đá những chiếc lá rụng còn vương trên vỉa hè, lòng đầy suy nghĩ: ‘’Mình và Hàn Thiên... từng quen nhau thật sao?’’ Trời đã tạnh mưa. Cô và Vũ Thần bước chậm trên vỉa hè còn loang loáng nước. Những giọt mưa sót lại vẫn rơi lách tách từ tán cây xuống mặt đất, tạo nên âm thanh lặng lẽ giữa buổi tối yên ắng. Vũ Thần liếc sang, thấy cô im lặng hồi lâu thì lên tiếng: - Nghĩ gì mà chăm chú thế? Cô ngẩng đầu, ánh mắt có phần mông lung, rồi khẽ hỏi: - Ngày trước... em với Hàn Thiên từng quen nhau sao? Vũ Thần bật cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng, rồi gật đầu: - Ừ. Cô cố gắng lục tìm trong trí nhớ những ký ức xưa cũ, nhưng mọi thứ dường như mờ nhạt, như một giấc mơ đã nhạt màu theo thời gian. Không có gì hiện lên rõ ràng cả. Đúng lúc ấy, Vũ Thần quay sang, lên tiếng: - Hồi trước, chắc tầm lúc em 6 hay 7 tuổi gì đó... Em từng bị lạc đường khi đi chơi. Lúc đó, Hàn Thiên tình cờ thấy em khóc rồi tới giúp. Nó hỏi anh tên em, anh mới nói là Lương Gia Kỳ. Từ lúc đó, anh với nó mới bắt đầu chơi thân. Anh còn tưởng nó quên em rồi chứ. Nghe xong, cô khẽ cười tủm tỉm rồi quay mặt đi chỗ khác. Vành tai bất giác ửng đỏ như thể chính cô cũng không kiểm soát được cảm xúc của mình. Một lúc sau... Khi gần về tới nhà, Vũ Thần bất chợt lên tiếng: - Anh thấy hình như hôm nay em nói chuyện nhiều hơn rồi nhỉ? Cô khẽ gật đầu, mắt nhìn xuống đất. Chính cô cũng không hiểu tại sao... Tại sao hôm nay mình lại nói nhiều đến vậy. Như thể lòng bỗng dưng nhẹ hơn, như thể có điều gì đó trong cô đang dần thay đổi. … Về tới nhà. Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, giọng mẹ cô đã vang lên chan chát: - Mày lại đi la cà ở đâu tới giờ này mới vác mặt về hả? Mày có biết cả nhà này đang đói meo không? Âm thanh oang oang, chát chúa như thể cô vừa ăn cắp mất cả miếng cơm manh áo của bà. Cô đứng khựng lại. Không khí lập tức nặng nề đến mức khó thở. Vũ Thần - người vẫn còn đứng sau cô - nhìn bà bằng ánh mắt lạnh băng. Không chút do dự, cậu buông một câu, giọng sắc như dao: - Bố mẹ cô bị cụt tay, hay là có vấn đề gì mà không tự nấu nổi? Nó vừa đi học về, chứ không phải đi chơi. Lời cậu vừa dứt, cả không gian bỗng chùng xuống. Sự im lặng đáng sợ lan ra. Cô đứng đó, lặng người. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Không phải vì sợ, mà vì… bất ngờ. Bất ngờ vì có người thay cô nói ra những điều cô chưa từng dám nói. Mẹ cô không nói thêm gì, chỉ ném cho cô một ánh nhìn đầy khó chịu trước khi lặng lẽ quay người bước vào bếp. Trước khi khuất bóng, bà vẫn không quên liếc cô một cái sắc như dao. Mọi thứ trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi vào phòng. Lúc đó, đồng hồ đã chỉ 8 giờ 30 phút. Cô ngồi thẫn thờ trên giường, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt trầm mặc. Trong tay là chiếc điện thoại im lìm, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Đầu óc cô trống rỗng như thể vừa bị hút hết cảm xúc. Cô nghĩ đến cái ngày mẹ dắt cô về quê nội. Cảnh tượng ấy như một vết cắt cũ rỉ máu trong trí nhớ – những ánh mắt khinh thường, những câu nói mỉa mai, những cái lắc đầu chê bai không che giấu. Tất cả như ùa về trong đầu, cuộn trào không dứt. ‘’Tại sao mình lại bị đối xử như vậy?’’ - cô tự hỏi. Nhưng như mọi lần, không có ai trả lời. Chỉ có sự lặng im trong căn phòng nhỏ là trả lời thay. Khoảng mười lăm phút sau, chiếc điện thoại trong tay khẽ rung. ‘’Tin nhắn mới.’’ Cô ngẩng đầu, ngón tay lướt mở màn hình. Là Hàn Thiên. Hàn Thiên: [Hello! Kết bạn với anh] Chỉ vỏn vẹn một dòng. Nhưng không hiểu sao, tim cô lại khẽ run lên. Một nụ cười nhỏ bất giác hiện lên trên môi. Nhẹ đến mức chính cô cũng không nhận ra mình đang cười. Vành tai dần ửng hồng – một phản ứng quen thuộc mỗi khi trái tim cô chạm phải điều gì đó khác thường. Không do dự lâu, cô đưa tay chạm vào hai chữ “Đồng Ý”. Vừa nhấn "Đồng Ý" xong, chưa kịp thoát ra, tin nhắn từ anh đã tới: Hàn Thiên: [Helo em gái] Cô lại bật cười, nhẹ như gió thoảng. Nụ cười ấy không hẳn là vì vui, cũng chẳng hẳn vì buồn… Chỉ là… không thể kìm được. Chính cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại cười như vậy. Cô nhấn vài chữ rồi gửi đi: Gia Kỳ: [Chào anh] Chỉ hai chữ đơn giản. Nhưng sau khi gửi, cô lại ngồi nhìn màn hình một hồi lâu. Trái tim dường như đang rón rén bước vào một vùng cảm xúc mới - vừa hồi hộp, vừa lạ lẫm. Một lúc sau, tin nhắn khác lại tới: Hàn Thiên: [Em còn nhớ chúng ta gặp như như nào không? Anh kể cho] Cô khựng lại. Mắt dán vào dòng tin nhắn ấy, lòng chợt dậy lên một thứ gì đó vừa mơ hồ vừa sâu xa. Cô định gõ: ‘’Không nhớ rõ lắm…’’ nhưng rồi lại xoá đi. Sau một chút do dự, cô nhắn: Gia Kỳ: [Anh kể thử xem em nhớ được bao nhiêu] Dòng trạng thái ‘’Hàn Thiên đang soạn tin nhắn…’’ cứ nhấp nháy trước mắt cô như đang gõ cửa từng ký ức mơ hồ bị phủ bụi theo năm tháng. Cô siết nhẹ điện thoại trong tay. Tim đập khẽ, như thể đang chờ đợi một điều gì đó quan trọng. Và rồi… Hàn Thiên: [Hồi em tầm 6 tuổi, tóc cột hai bên, hay mặc váy hoa nhí màu vàng á. Em bị lạc ở công viên sau khi khóc om sòm rồi gào lên: Ai giúp em với, em lạc mẹ rồi!] Cô bật cười. Một thoáng hình ảnh mờ nhòe hiện về trong đầu… công viên, nắng vàng, bóng dáng nhỏ xíu của chính mình năm nào. Tin nhắn khác lại đến, chẳng để cô kịp suy nghĩ nhiều: Hàn Thiên: [Anh là người đầu tiên tới gần, dúi cho em một cây kẹo mút rồi hỏi: Em tên gì? Nhớ không?] Cô nhìn dòng tin, lòng bỗng rung nhẹ. Không hiểu sao, mắt cô lại hơi cay. Gia Kỳ: [Hình như… em nhớ được một chút rồi. Cây kẹo mút vị dâu đúng không?] Hàn Thiên: [Đúng rồi! Anh còn bị em gọi là “anh đẹp trai” nữa chớ ] Cô khẽ lấy tay che miệng, gò má hơi nóng lên. Ngày xưa thật đúng là ngây ngô, nhưng cũng dễ thương đến lạ. Cô đang tủm tỉm cười, lòng cứ lơ lửng theo từng dòng chữ Hàn Thiên gửi. Mắt vẫn dán vào màn hình, má vẫn còn hơi nóng vì xấu hổ. Bỗng....
*Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên khiến cô giật mình. Cô ngẩng lên, hoảng hốt cất tiếng: - Ai vậy? Giọng trầm thấp quen thuộc vọng từ ngoài cửa vào: - Anh đây. Ra ăn cơm. Là Vũ Thần. Cô nhìn điện thoại, rồi nhanh tay tắt màn hình, đứng dậy. Gương mặt vẫn còn phảng phất nét ngại ngùng chưa kịp giấu đi. Cô mở cửa, thấy Vũ Thần đứng tựa người bên khung cửa, ánh mắt nửa trêu nửa nghiêm: - Cười gì mà một mình vui thế? Cô ậm ừ: - Không có gì đâu mà... Vũ Thần nhướng mày, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng xoay người: - Xuống ăn đi. Cơm nguội là anh không phần đâu đó. Cô lắc đầu, tay nhẹ xua xua: Thôi, nãy ăn bánh no rồi. Vũ Thần quay lại nhìn cô, nhướn mày: - No nổi gì với cái bánh bé xíu đó? Cô bĩu môi: - Thì cũng là đồ ăn. Vũ Thần thở dài, bước xuống vài bậc cầu thang rồi vừa đi vừa nói: - Thế ăn ít rồi khuya đói đừng có lục tủ lạnh nhà anh nha. Cô khẽ bật cười, bước theo sau, miệng đáp lại nhỏ xíu: - Không thèm. Dưới ánh đèn vàng của phòng khách, tiếng chén đũa khẽ vang lên. Mùi canh nóng bốc khói lan tỏa. Nhưng trong đầu cô vẫn còn lẩn quẩn dòng tin nhắn ban nãy… Chiếc điện thoại trong túi rung nhẹ một cái. Cô không rút ra xem, chỉ cúi đầu cười khẽ. Cánh cửa khép lại, để lại cô đơn độc trong căn phòng trống trải. Mọi thứ lặng thinh -một thứ im lặng đến mức khiến người ta nghẹn thở, như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể khiến cả thế giới này sụp đổ. Chiếc điện thoại khẽ rung, ánh sáng nhấp nháy lập lòe nơi bàn tay lạnh giá của cô. Là tin nhắn từ Hàn Thiên. Hàn Thiên:[Hồi đó, trông em mũm mĩm dễ thương lắm. Giờ thì gầy trơ xương rồi... tựa vào cũng thấy đau] Cô khẽ cười, một nụ cười nhẹ như gió thoảng. Không hiểu vì sao, dòng tin nhắn ấy lại khiến nơi lồng ngực cô như ấm lên một chút. Gò má gầy guộc bỗng ửng hồng, đỏ lên một cách vô thức. Cô không vội trả lời anh. Thay vào đó, cô quay người lấy chiếc gương cũ kỹ để trên bàn - một chiếc gương đã mờ tróc viền nhưng vẫn phản chiếu rõ mồn một hình bóng cô gái trước mặt. Đúng là cô đã gầy đi thật nhiều. Gầy đến mức quai hàm nhô ra, xương vai hằn rõ dưới lớp áo mỏng. Sau vài giây im lặng ngắm mình trong gương, cô mới chậm rãi gõ chữ. Gia Kỳ:[Có vẻ gầy thật… Chắc tại em ăn ít] Vừa nhắn xong, cô khẽ tắt màn hình điện thoại. Một nụ cười mong manh còn đọng lại nơi khóe môi. Dù đã cố mím môi để kìm nén cảm xúc, nhưng ánh mắt cô vẫn ánh lên một tia sáng hiếm hoi giữa màn đêm u ám. Cô đứng lặng trong giây lát rồi chậm rãi bước về phía tủ quần áo. Mỗi bước đi như nặng trĩu, nhưng không còn vô hồn như trước nữa. Đôi chân trần lạnh buốt lướt nhẹ trên nền gạch mát rượi. Cô đưa tay kéo cánh tủ cũ kỹ, không cần suy nghĩ nhiều mà tiện tay lấy đại một bộ đồ nào đó. Không cần đẹp, không cần chỉn chu - chỉ cần là thứ gì đó đủ để cô mặc vào và cảm thấy… bình thường một chút. Cô lặng lẽ thay đồ, từng động tác như chậm lại giữa thời gian đặc quánh. Trong khoảnh khắc đó, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên sống lưng gầy guộc của cô, khiến bóng dáng ấy trở nên thật mong manh… nhưng lại có chút gì đó dịu dàng lạ thường. Thay đồ xong, cô bước ra ngoài, lặng lẽ như một cái bóng. Căn phòng vẫn im ắng, ánh sáng nhạt nhòa phủ lên tất cả mọi thứ, từ chiếc bàn nhỏ đến góc giường đã hơi xô lệch. Cô bước tới, nằm xuống chiếc giường quen thuộc, kéo chăn trùm kín người như muốn che giấu đi mọi cảm xúc. Tay cô quờ quạng vơ lấy chiếc điện thoại để bên gối. Màn hình bật sáng, ánh sáng trắng nhòe trong đôi mắt đã hơi khô vì mỏi mệt. Cô mở khóa máy, lòng như khẽ thắt lại - không rõ là vì mong chờ, vì hụt hẫng hay chỉ đơn giản là… vì đã quen với cảm giác đợi chờ đó. Chẳng có gì cả. Không có thêm tin nhắn nào từ Hàn Thiên. Anh chỉ thả một cái icon mặt cười. Chỉ là một cái mặt cười - nhưng lại khiến lòng cô trống rỗng đến lạ. Cô khẽ thở dài, đặt lại điện thoại xuống ngực, đôi mắt hướng lên trần nhà. Trần nhà vẫn thế, vẫn là những vệt loang cũ kỹ và vết nứt nhỏ chằng chịt như mạng nhện. Mà có lẽ, lòng cô lúc này... cũng đầy những vết nứt giống như vậy. Cô nằm im trên giường mắt nhắm lại nhưng không ngủ. Một lúc sau...
Không biết từ khi nào, cái gọi là ‘’nhắm mắt nghỉ một chút’’ ấy lại khiến cô thiếp đi lúc nào không hay. Mí mắt nặng trĩu, đầu óc mơ hồ, mọi âm thanh xung quanh dường như bị kéo xa ra, chỉ còn lại sự yên bình bao trùm. Trong giấc ngủ nhẹ, hơi thở cô dần đều lại, như thể mọi ưu phiền trong lòng tạm thời được thả trôi. Ba giờ sáng, cô bất giác tỉnh dậy. Không có báo thức, không có tiếng động lạ, chỉ đơn giản là đôi mắt cô mở ra trong bóng tối, như thể một sợi dây vô hình kéo cô rời khỏi giấc ngủ. Cô khẽ dụi mắt, tay lần mò chiếc điện thoại để trên đầu giường. Màn hình vừa bật lên, ánh sáng chói lóa đập thẳng vào mắt khiến cô phải giơ tay che lại. Một bên mắt nheo lại vì chói, một bên cố nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình khóa. - Ba giờ sáng sao? Cô lẩm bẩm, giọng khàn đặc và bao trùm vẻ mơ hồ. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực. Cô vục dậy, bước ra khỏi giường, chạm tay bật công tắc bàn học. Ánh đèn vàng dịu nhẹ lan tỏa, phủ đầy căn phòng nhỏ bằng một thứ ánh sáng ấm áp. Cô kéo ghế ngồi xuống, mắt vẫn còn mơ màng nhưng đầu óc lại rối như tơ vò, có một điều gì đó lấp ló trong tâm trí cô - mờ nhạt, không rõ ràng, nhưng lại đủ khiến cô thấy bồn chồn. Cô cầm điện thoại, ngón tay thon dài lướt nhẹ mở ứng dụng WeChat theo thói quen. Giao diện quen thuộc hiện lên, và ngay lập tức đập vào mắt cô là dòng chữ dưới tên Hàn Thiên: ‘’Đang hoạt động.’’ Cô hơi nghiêng đầu, đôi mày cau nhẹ: - Hửm? Ba giờ sáng mà vẫn hoạt động sao? Câu hỏi vô thức bật ra từ miệng, cô không mong một câu trả lời, nhưng lại bất ngờ khi điện thoại rung nhẹ – một tin nhắn đến từ chính anh. Hàn Thiên:[Ba giờ sáng, em vẫn hoạt động. Làm gì mà vẫn chưa ngủ vậy?] Cô nhìn dòng tin nhắn ấy, ngón tay đặt trên màn hình như muốn gõ trả lời. Cô định nhắn:“Em vừa dậy...” Nhưng rồi, chần chừ. Lòng cô không hiểu sao có chút ngập ngừng, nên cô xóa đi. Cuối cùng, cô gõ: Gia Kỳ:[Anh cũng thế đấy thôi.] Tin nhắn được gửi đi. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình. Lòng cô không rõ là đang chờ đợi điều gì - một câu hỏi khác, một lời giải thích, hay đơn giản là một điều gì đó khiến tim cô yên ổn hơn trong khoảnh khắc hỗn độn này. Góc trái màn hình hiện lên dòng chữ: ’’Đang soạn...’’ Khoảng một phút sau bên Hàn Thiên có hồi đáp Hàn Thiên:[Sao em biết anh thức giờ này? Em theo dõi anh à?] Câu nói châm biếm như lại làm cho Gia Kỳ có đôi chút thắc mắc. Cô khẽ nghiêng đầu về bên trái rồi trả lời Gia Kỳ: [Vô tình thôi.] ‘’Vô tình thôi’’ - thật sự là vô tình hay là sắp đặt. Cô ngồi im đó, đầu óc rỗng tuếch như một cái hố sâu hoắm. Cô ngồi ở đó mà không chớp mắt cho tới khi tiếng ‘’ting ting’’ từ điện thoại cô vang lên thì cô mới giật mình hoàn hồn. Hàn Thiên: [Thì ra là vô tình. Nhưng anh lại nghĩ không phải vô tình] Cô nhận được khẽ nghiêng đầu thì thầm -Không phải vô tình. Ý gì đây? Giọng nói cô phát ra trong không chung. Tiếng nói bé nhưng lại vang vọng trong không chung. Cô ngồi đó, mắt dám đăm đăm vô cái dòng tin nhắn ấy mà không biết trả lời như nào. Cuối cùng cô chạm vào nút ‘’voice’’ và nói: -Ý anh...là sao? Giọng nói ngập ngừng thể hiện sự tò mò và nghi hoặc. Cô không biết anh có ý gì cũng càng không hiểu câu nói của anh là sao. Anh nhận được tin nhắn của cô thì khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong uyển chuyển. Đôi môi trái tim hồng hào nở một nụ cười rực rỡ như những bông hoa ngoài vườn Anh không hồi đáp bằng tin nhắn chữ hay một cái voice nào đó mà anh chỉ thả một cái like. Cái like đó...đơn giản chỉ là đồng tình theo đúng nghĩa của nó hay là...ý gì khác. Cô nhận được khẽ thì thầm: -Like? Ý gì? Giọng nói cất lên nhẹ như hơi thở, len lỏi qua làn gió lạnh đang lùa qua từng kẽ lá, vang vọng trong không gian vắng lặng. Cô ngồi lặng yên, chờ đợi một hồi âm từ anh. Thế nhưng, tin nhắn vẫn chỉ dừng lại ở đó - không thêm một chữ, không một dòng phản hồi. Anh im lặng như thể đã biến mất khỏi thế giới này. Nửa tiếng sau, tài khoản của anh bất ngờ chuyển sang trạng thái không còn hoạt động. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, đôi mắt ánh lên nỗi hụt hẫng. Cuối cùng, cô khẽ thở dài, gập điện thoại lại và đặt nó sang một bên. Cô nhẹ nhàng lôi cuốn tiểu thuyết mà người bạn thân đã tặng ra khỏi ngăn tủ. Đặt nó lên mặt bàn, ánh mắt cô lướt qua bìa sách đã sờn nhẹ ở góc - dấu vết của những đêm dài say mê đọc không ngừng. Cuốn tiểu thuyết trông khá dày, tưởng chừng phải mất hàng tuần mới có thể hoàn thành, vậy mà giờ đây, cô đã đọc được hơn ba phần tư. Những trang sách còn lại như đang gọi mời cô dấn sâu thêm vào câu chuyện. Cô ngồi dưới ánh đèn vàng mờ ảo để đọc từng dòng chữ. Ánh mắt của cô lướt qua từng dòng chữ trên trang sách. Ánh đèn phản chiếu từng góc cạnh trên khuôn mặt của cô. Đường nét khuôn mặt cô sắc xảo và điêu luyện khiến người ta mê mẩn. Bên phía anh... Anh nằm trên chiếc giường rộng rãi và đắp chiếc chăn trên người. Hai chiếc tay đầy đặn trắng nõn của anh vắt lên chiếc chán cao. Anh nằm đó, mắt hướng lên trần nhà. Mắt anh mở to như thể đang nghĩ cái gì đó. Anh cứ mở mắt như vậy mà không chớp mắt một tí gì, như thể đang đăm chiêu nghĩ cái gì đó. Rồi bất ngờ anh bật cười thành tiếng. Tiếng cười không quá to cũng không quá bé nhưng đủ để nghe. Tiếng cười như một làn gió rít ngang qua. Sáng hôm sau... Ánh nắng len lỏi qua những tán cây ven đường, phủ lên con phố một màu vàng nhạt dịu dàng. Trên đường đi tới trường, cô bước đi bên cạnh nhóm bạn anh. Mọi người đều bàn tán chuyện rôm rả chỉ còn mình cô đang đắm chìm với thế giới riêng của mình. Cô cầm cuốn tiểu thuyết trên tay mà mắt đang đăm đăm vô từng dòng chữ. Đang đăm đăm vô cái trang sách ấy thì có một tiếng thì thầm bên tai cô: -Đọc gì mà chăm chú vậy? Hơi ấm của tiếng nói phả thẳng vào tai cô, cô giật mình quay ngoắc về đằng sau. Đập thẳng vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của anh. Cô ngượng ngùng vội vàng quay đi; vành tai cô khẽ đỏ lên còn anh thì môi khẽ nhếch lên. Cô đi trước còn anh đi sau, ánh mắt anh luôn hướng về phía cô. Đi sắp tới cổng trường thì anh hỏi cô: -Sao hôm qua em thức khuya thế Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh, mĩm môi rồi nói: - Hôm qua... - Cô lên tiếng, giọng nhỏ đến mức gần như bị gió cuốn đi. - Lúc 3 giờ... em bị đánh thức... nên mới dậy xem điện thoại... Nói đến đây, cô ngập ngừng. Ngón tay khẽ siết lấy dây quai cặp, ánh mắt không dám nhìn lên khuôn mặt anh, chỉ chăm chăm nhìn xuống mũi giày mình. - Trùng hợp là... - cô hít một hơi, giọng nói run nhẹ - anh cũng... hoạt động ngay lúc đó... Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng như làn nắng sớm. Cô vội quay đi, sải bước về phía trước, nơi Tống Duy Phong và Lương Vũ Thần đã đi trước một đoạn. Chỉ còn anh - lặng lẽ bước theo phía sau, giữa vô vàn âm thanh hỗn độn của buổi sáng đầu ngày. Trong khoảnh khắc lặng lẽ ấy, cô chợt nhớ tới ngón ‘’like’’ đêm qua. Cái biểu tượng bé nhỏ ấy mà lại khiến cô trằn trọc mãi đến gần sáng. Cô khẽ quay đầu lại, định hỏi, nhưng chưa kịp mở lời thì bàn chân vấp phải một hòn đá nhỏ nhô lên từ mặt đất. Cô loạng choạng. Cả thân người đổ ngửa ra phía sau. Một vòng tay kịp thời siết lấy cô. Cánh tay ấy - dài, rắn rỏi nhưng trắng và thon - ôm trọn lấy chiếc eo nhỏ nhắn đang run nhẹ. Trong tích tắc, cả thế giới như ngưng lại. Không gian chỉ còn lại cô và anh. Trước cổng trường, người qua kẻ lại, tiếng cười nói rộn ràng, mà hai người như đang chìm vào một khung cảnh khác - lặng lẽ, ngại ngùng và thổn thức. Mắt cô chạm vào mắt anh. Ánh nhìn ấy, ấm mà cũng sâu thẳm như có sóng ngầm cuộn chảy. Gò má cô nóng ran, và anh cũng chẳng khá hơn. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ba giây rồi vội vàng rời khỏi vòng tay anh. Cô vội quay mặt đi để giấu đi cái mặt đang đỏ ran của mình. Anh đứng đó bất động mất ba giây rồi cười khờ. Anh sải bước tiếp như chưa có chuyện gì. Vào tới trường, cô gặp Lục Thanh Hạ-người bạn thân từ hồi lớp 10 của cô. Lục Thanh Hạ chạy tới khoác tay của cô -Buổi sáng vui vẻ Kỳ Kỳ Thanh Hạ vui vẻ chào buổi sáng. Lúc ấy, đám bạn của Vũ Thần vẫn ở đó. Thanh Hja nhìn đám bạn Vũ Thần rồi vẫy tay chào. Cô nhìn Thanh Hạ rồi nói: -Được rồi Hạ Hạ... Thanh Hạ nhìn cô rồi lại hỏi thăm: -Cậu ăn sáng chưa? Cô khẽ lắc đầu rồi trả lời: -Tớ chưa... Thanh Hạ cười vui vẻ rồi nói giọng rủ rê: -Vậy...chúng ta xuống canteen đi. Cô khẽ gật đầu. Đám bạn của Vũ Thần vẫn đứng đó, họ như kiểu đã bị lãng quên. Hàn Thiên khẽ lên tiếng: -Hình như...em quên anh đẹp trai này rồi à? Anh đút tay vào túi quần người hơi ngửa ra đằng sau rồi nói. Cả đám bạn của Vũ Thần khẽ cười ồ lên, Thanh Hạ cũng vậy. Mặt cô lại lần nữa đỏ ran lên. Cô đang quay lưng với anh thì quay ngoắc lại rồi nói: -Nhưng..-- Cô chưa nói hết thì Thanh Hạ vội ngắt lời -Anh cũng có thể đi cùng... Thanh Hạ tiếp lời nói còn dở lúc nãy của cô. Cô đứng đó chỉ biết gượng cười. Duy Phong khoác vai Vũ Thần khẽ chọc ghẹo: -Mày sắp có em rể rồi kìa Vũ Thần nhéo eo của Duy Phong may sao Duy Phong nhanh chân né kịp. Vũ Thần quay qua khẽ cười rồi nói: -Còn nó sắp có anh rể rồi. Duy Phong khẽ lặp lại: -Ồ!Anh rể...ủa khoan? Anh rể? Duy Phong quay ngoắc qua nhìn Vũ Thần. Vũ Thần nhìn thẳng vào mắt Duy Phong rồi bình thẩn gật đầu. Duy Phong đớ người...Vũ Thần thấy vậy thì khẽ cười nhẹ. Nụ cười tỏa nắng của Vũ Thần nở trên môi khiên bao người điêu đổ. Vũ Thần khẽ cười ra tiếng rồi nói: -Là mày đó!! Câu nói giễu cợt nhưng lại khiến Duy Phong giật mình quay qua. Vũ Thần nhìn thẳng vào mắt Duy Phong rồi cười. Duy Phong khẽ rùng mình. -Mày im đi Duy Phong cố chặn cái bản họng của Vũ Thần lại. Cuối cùng....họ cùng nhau đi tới canteen. Bước vào canteen, mùi đồ ăn tỏa ra khắp canteen. Mọi người ở trong canteen nhộn nhịp và rôm rả. Họ dừng trước cái menu to đùng của phòng canteen. Cô ngước lên xem món rồi quay ra hỏi anh: -Anh ăn gì? Anh quay sang nhìn cô hít một hơi thật sâu đút tay vào túi quần rồi nói: -Em ăn gì anh ăn nấy. Cô quay sang nhìn anh rồi thản nhiên đáp: -Vậy...-Cô dừng khoảng 3 giây rồi nói tiếp-em ăn bánh mì đầy đủ. Anh nhìn cô rồi cười: -Được! Tùy em Còn Thanh Hạ, Duy Phong và Vũ Thần đứng đó chọn món vẫn chưa xong. Vũ Thần nói với Duy Phong: -Vợ ăn gì vợ? Duy Phong nghe xong thì rợn hết da gà, sau đó Duy Phong quay lại đá vô chân Vũ Thần một cái. Thanh Hạ, anh và cô đứng đó tủm tỉm cười. Và rồi...họ tìm đại một bàn nào đó ngồi. Đám bạn của Vũ Thần cùng nhau đi tới quầy gọi món để gọi món Cô và Thanh Hạ ngồi ở ban cạnh số 2. Ngồi ở đó, Thanh Hà chống tay lên cằm hỏi cô: -Bình thường toàn thấy cậu ăn bánh bao, sao hôm nay lại ăn bánh mì thế. Ở quầy gọi món, mọi người xếp hàng để chờ tới lượt mình. Khi anh lấy đồ xong thì Duy Phong và Vũ Thần bất ngờ. Duy Phong khoác vai anh rồi nói: -Tao nhớ có mỗi cái Gia Kỳ gọi bánh mì thôi mà. Vũ Thần đi bên cạnh khẽ gật đầu tinh nghịch tỏ ý đồng tính. Anh thở dài quay qua hai thằng bạn của mình rồi nói: -Thế chúng mày cho tao nhịn hay gì? Vũ Thần bất ngờ lên tiếng: -Tao tưởng mày không thích ăn bánh mì. Đặc biệt là loại đầy đủ. -Tao nói vậy bao giờ-anh đáp, giọng tỉnh bơ Duy Phong khẽ chau mày rồi đáp: -Bọn tao chơi với mày từ bé tao thấy mày đi đâu hay làm gì cũng không ăn bánh mì. Xong có lầm bọn tao đi ăn bánh mì chung mày cũng đâu có ăn. Anh khẽ nhăn mặt rồi đáp một câu gỏn lọn: -Bọn mày lắm chuyện quá. Nói rồi anh hất tay cả hai ra đi thẳng tới chỗ của cô và Thanh Hạ đang ngồi. Vũ Thần và Duy Phong chỉ biết lắc đầu rồi nhìn nhau cười. Tới bàn ăn, anh ngồi xuống cạnh cô rồi đưa bánh mì cho cô -Này Anh vừa đưa vừa nói. Vũ Thần và Duy phong đi sau nhìn thấy cảnh đó thì nhìn thấu hồng trần. Duy Phong cầm hộp sữa trắng vẫn còn ấm đưa cho Thanh Hạ. Còn Vũ Thần thì lặng lẽ ngồi xuống. Vũ Thần nhìn em gái mình rồi nói: -Bình thường em đâu ăn bánh mì. Sao hôm nay lại ăn vậy, hay là vì ai đó. Khóe môi cô khẽ cong lên nhưng cô không nói gì, còn anh thì lườm Vũ Thần một cái rồi nói: -Cái miệng mày có cần tao khâu lại không. Thanh Hạ, Duy Phong và Vũ Thần khẽ cười tủm tỉm như nhìn thấu được não của hai con người này. Cô vừa ăn vừa đọc quyển tiểu thuyết ấy. Anh ăn xong quay sang nhìn cô rồi nói: -Ey! Cô thấy anh thì ngẩng lên nhìn anh -Anh gọi em hả? -Cô hỏi Anh nhìn cô rồi trả lời: -Không lẽ anh mày gọi ma? Cô khẽ nhăn mặt. Anh nhìn cô rồi nói: -Tập chung ăn đi đọc ít thôi. Tí đọc sau không được à? Cô nghe xong thì ngoạm lấy một miếng bánh mì rồi trả lời: -Không. Đang gay cấn. Anh nhìn cô rồi cười trong bất lực. Duy Phong, Vũ Thần và Thanh Hạ ngồi đó thầm cười. *Reng reng reng Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, xé toang bầu không khí rộn ràng. Sân trường nhốn nháo như một dòng người đang bị xô đẩy bởi dòng chảy vô hình của thời gian. Học sinh từ các ngóc ngách túa ra, vội vã quay trở lại lớp học với sách vở trên tay và nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi. Họ cũng hòa vào dòng người ấy, bước chân không quá gấp gáp nhưng cũng chẳng đủ thong thả. Khi đến tầng 2 của dãy nhà WH họ dừng lại. Nơi đây đã trở thành điểm dừng chân quen thuộc để họ tạm biệt nhau trước khi quay về lớp. Gió từ khoảng sân bên dưới phả lên lành lạnh, mang theo cả tiếng cười đùa còn vương lại từ dưới sân trường. Cô khẽ liếc nhìn Thanh Hạ, định mở lời gì đó thì bất ngờ nghe thấy giọng bạn cất lên, nhẹ như gió nhưng rõ ràng đến mức không thể giả vờ không nghe thấy: -Bạn của anh cậu đẹp trai thật đó. Câu nói đột ngột khiến cô hơi khựng lại trong nửa giây, rồi bật cười khẽ, chẳng đáp lại bằng điều gì dài dòng, chỉ để lại một tiếng “ừm” lửng lơ như làn khói. Cứ tưởng cô sẽ né tránh hay đánh trống lảng, nhưng thái độ ấy lại chỉ càng khiến Thanh Hạ thêm tò mò. Cô nàng nheo mắt nhìn cô, rồi ghé sát lại gần, giọng nói trầm xuống đầy vẻ bí mật: -Bạn anh cậu tên gì? -Ai cơ? - Cô nhíu mày nhìn Thanh Hạ, ánh mắt pha chút ngạc nhiên. Mặc dù trong lòng đã lờ mờ đoán được, nhưng vẫn buộc miệng hỏi lại như để xác nhận. Thanh Hạ liền chớp thời cơ, không đợi cô kịp suy nghĩ, đã nhanh miệng trả lời: -Cái người mà hôm nay đưa sữa cho tớ ấy! Cô nghe xong thì không nhịn được cười, cuối cùng cũng đáp, giọng nhẹ tênh nhưng đầy chắc chắn: -Người đó là Tống Duy Phong lớp 12A1. -Ồ...Tớ thấy anh ấy đẹp trai nhất luôn. Thanh Hạ nói bằng một giọng ngưỡng mộ. Còn cô thì không để ý mấy tới Duy Phong nhưng khi thấy bạn mình nói vậy thì đáp trả lại: -Tớ thấy Hàn Thiên vẫn đẹp hơn. Thanh Hạ bĩu môi: -Xí. Cậu lúc nào mà chả thấy Hàn Thiên đẹp. Cô thấy vậy thì nói: -Đây là lần đầu tớ khen anh ấy mà Thanh Hạ cứng họng không cãi được thì nói: -Thôi được rồi. Đi vô lớp. Vậy là...hai người họ cừng khoác tay nhau vào lớp. Đối với Gia Kỳ đi học là khoảng thời gian vui vẻ nhất, không phải nghe tiếng mẹ mắng mà còn được thoải mái nói chuyện cùng bạn bè.