Chương 1: Chương 1: Đêm Cuối Hạ
avatar

Cà Tomo

02/06/2025
Ký Ức Bên Lề

Mùi khói xe và hơi ẩm về đêm luôn là thứ khiến mình muốn buông xuôi nhất sau một ngày dài. Gần mười giờ tối, ánh đèn đường vệt dài trên vỉa hè ướt nước mưa lất phất, và mình, Ivy Reed, đang lê bước xuống từ chuyến xe buýt cuối cùng. Cả người ê ẩm, chiếc túi vải cũ kỹ đeo chéo vai trĩu nặng mấy hộp cơm đã bán hết và cả bộ đồng phục phục vụ quán ăn.

Mình chỉnh lại chiếc tóc giả màu vàng uốn xoăn dài ngang lưng, cảm giác ngứa ngáy da đầu vì phải đội suốt mấy tiếng đồng hồ. Lớp trang điểm dày cộm trên mặt, gồm kem nền, phấn phủ và chút tạo khối để che đi gương mặt bầu bĩnh của tuổi 17, chắc giờ cũng đã chảy mồ hôi nham nhở.

Đôi lens xanh nhạt trong mắt khô rát, dù mình đã cố gắng chớp mắt liên tục để giữ chúng ẩm. Chúng là vũ khí bí mật giúp mình khai gian tuổi thành 20, đủ để được nhận vào làm ở quán ăn. Mấy đồng nghiệp ở đấy ai cũng nghĩ mình là sinh viên đại học đang cố gắng kiếm thêm. Mà cũng đúng, mình đang kiếm thêm thật, nhưng không phải cho một cuộc sống sinh viên thoải mái, mà là cho tương lai của mẹ và mình.

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cùng quần jeans đen cũ kỹ, cộng thêm đôi giày thể thao trắng tuy sạch sẽ nhưng đế đã mòn vẹt, tất cả đều nhằm mục đích khiến mình trông già dặn hơn. Chẳng ai tin một đứa con nít 17 tuổi có thể làm phục vụ ca đêm. Thở dài một tiếng, mình rảo bước trên con đường quen thuộc dẫn về khu trọ. Lưng đau nhức, chân mỏi rã rời, cái lạnh buổi đêm bắt đầu thấm vào da thịt. Mình thèm được nằm vật ra giường, mặc kệ tất cả mọi thứ.

Bỗng, một suy nghĩ xẹt qua đầu, khiến mình khựng lại. Sách! Sách tham khảo cho lớp 10!

Ngày mai là ngày tựu trường rồi, mình còn thiếu mấy cuốn quan trọng cho môn Văn và Lịch sử. Chết tiệt, mình đã quên khuấy đi mất. Giờ này thì nhà sách lớn nào còn mở cửa chứ?

Hàng loạt cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa im ỉm. Mình cắn môi, quyết định rẽ vào mấy con hẻm nhỏ xem sao. Biết đâu may mắn, một tiệm tạp hóa nhỏ nào đó còn bán sách vở.

Những con hẻm ngoằn ngoèo, tối tăm, thỉnh thoảng mới có ánh đèn vàng vọt hắt ra từ những ô cửa sổ đã cũ. Mùi ẩm mốc, mùi đồ ăn tạp nham lẫn lộn. Chân mình cứ rảo bước, mắt dáo dác tìm kiếm. Lòng bắt đầu chán nản, nghĩ bụng chắc đành để sáng mai dậy thật sớm đi mua vậy. Nhưng rồi, ở cuối một con hẻm nhỏ hun hút, có một vệt sáng màu cam ấm áp. Đó là một cửa hàng sách!

Mình thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía ánh sáng. Cửa hàng không lớn lắm, trông khá cũ kỹ với biển hiệu gỗ đã sờn màu. Cánh cửa kính mờ, mình đẩy nhẹ bước vào. Tiếng chuông gió kêu leng keng thanh mảnh.

Bên trong, không gian nhỏ nhưng đầy ắp sách, xếp gọn gàng trên những kệ gỗ cao chạm trần. Mùi giấy cũ và mực in thoang thoảng, một mùi hương dễ chịu xua tan đi sự mệt mỏi ban nãy. Một người phụ nữ trung niên đang ngồi ở quầy thu ngân. Bà ta có mái tóc búi cao gọn gàng, đeo chiếc kính gọng mảnh, gương mặt nhìn có vẻ nghiêm nghị.

"Chào cháu," giọng bà ta cất lên, nhẹ nhàng nhưng lại có chút gì đó lạnh lùng.

Mình gật đầu đáp lại, không nói gì, nhanh chóng đi về phía khu sách tham khảo. Mình tìm đến kệ sách lớp 10, mắt lướt qua từng tên sách. Đúng là một nhà sách đầy đủ, mấy cuốn mình cần đều có cả. Chọn xong ba cuốn cần thiết, mình mang ra quầy.

Trong lúc mình lựa sách, mình cứ có cảm giác ánh mắt của người phụ nữ đó dõi theo từng cử động của mình. Ánh nhìn của bà ta rất lạ, không phải kiểu tò mò bình thường, mà có chút... bí hiểm, như thể bà ta đang đọc thấu tâm can mình vậy. Mình thấy hơi khó chịu, cố gắng phớt lờ.

Khi mình đặt sách lên bàn, bà ta vẫn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt không hề chớp, vừa lạnh lùng vừa chứa đầy ẩn ý. Bà ta đưa tay cầm lấy mấy cuốn sách, đưa qua máy quét rồi tính tiền.

"Tổng cộng hết bấy nhiêu," bà ta nói, giọng vẫn đều đều.

Mình đưa tiền. Bà ta nhận lấy, chậm rãi đếm rồi thối lại. Xong xuôi, bà ta cẩn thận đặt ba cuốn sách vào một chiếc túi giấy màu nâu, đưa cho mình. Bàn tay bà ta chạm nhẹ vào tay mình, và trong khoảnh khắc đó, mình cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng.

Bà ta đột ngột nở một nụ cười, nụ cười đầu tiên từ nãy đến giờ. Nhưng chẳng hiểu sao, mình lại thấy hơi rợn người. Nụ cười đó không ấm áp chút nào, mà nó quá đỗi bí ẩn, gần như là một nụ cười biết trước mọi chuyện.

"Ngày mai cháu sẽ đến trường đúng không? Một trang giấy mới cho đời học sinh nhỉ?"

Mình hơi bất ngờ trước câu hỏi. Chẳng lẽ bà ta biết mình là học sinh mới sao? Mình ậm ờ đáp lại: "Vâng, dạ." Cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể.

"Vậy hãy thận trọng viết tiếp chương còn dang dở nhé. Và nên nhớ nếu thay đổi quá nhiều những gì đã an bài, cháu sẽ hối hận."

Nghe những lời đó, mình hoàn toàn không hiểu gì cả. "Viết tiếp chương còn dang dở? An bài? Hối hận?" Mình chỉ nghĩ bà ta đang nói những câu triết lý vu vơ của người lớn mà thôi. Mình gật đầu qua loa: "Dạ, cháu biết rồi ạ."

Rời khỏi cửa hàng sách, bước ra con hẻm tối mịt, mình vẫn cảm thấy trong lòng vô thức xáo động, một cảm giác bất an không rõ nguyên nhân. Mình cứ quay đầu lại nhìn con hẻm, nhưng cửa hàng sách đã biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại vệt sáng mờ ảo của đèn đường cuối con hẻm. Có lẽ là do mình mệt quá rồi, nên mới cảm thấy kỳ lạ như vậy. Mình tự trấn an bản thân và nhanh chóng trở về căn trọ.

Căn trọ của mình nằm ở tầng 4 của một chung cư cũ kỹ, nằm cách trường không xa lắm. Nói là chung cư cho sang chứ thực ra nó chỉ là một dãy nhà tập thể đã xuống cấp, các phòng trọ nhỏ như những chiếc hộp diêm xếp chồng lên nhau. Căn phòng của mình vỏn vẹn 20 mét vuông, nhỏ xíu nhưng có đầy đủ toilet riêng và một bồn rửa chén mini ở góc. Mình đã mất cả tuần để dọn dẹp và sắp xếp lại, biến nó thành một không gian gọn gàng và ấm cúng nhất có thể.

Bước vào phòng, mình bật đèn, cởi đôi giày đã mòn đế ra. Chiếc túi vải được đặt gọn gàng cạnh bàn học nhỏ. Sau đó, mình cởi bỏ bộ tóc giả, giải thoát cho mái tóc đen ngắn đã bết mồ hôi. Mình rút đôi lens xanh nhạt ra khỏi mắt, thả chúng vào dung dịch bảo quản. Đôi con ngươi màu nâu trong trẻo của mình hiện ra, lấp lánh dưới ánh đèn. Cuối cùng, mình vào toilet, cẩn thận tẩy trang. Lớp phấn dày cộm dần biến mất, để lộ làn da trắng ngần và gương mặt mộc của mình. Mình nhìn vào gương, nốt ruồi nhỏ dưới đáy mắt trái và một nốt ruồi khác dưới cổ lộ rõ. Đây mới là Ivy Reed thật.

Tắm rửa xong, mình ăn nốt suất cơm rang còn thừa từ tối qua, nguội ngắt nhưng vẫn đủ để lấp đầy cái bụng đói meo. Sau đó, mình bắt đầu soạn đồng phục và cặp sách cho ngày mai. Mình lấy ba cuốn sách tham khảo vừa mua ra để vào cặp. Khi mình nhấc cuốn sách Văn lên, mình bất ngờ khi thấy một xấp giấy cũ kỹ nằm dưới đáy túi giấy. Nó không phải sách, mà là những tờ giấy rời được bấm ghim lại với nhau.

Mình nhấc chúng lên, tò mò xem xét. Xấp giấy khá cũ, mép giấy hơi nhàu, và có vẻ như là một bản phác thảo sơ khai của một cốt truyện nào đó. Nó còn dang dở, chỉ là những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc và vài hình vẽ đơn giản. Mấy trang đầu có vẻ là phần giới thiệu bối cảnh, nhưng rồi mình lướt đến một chương khác, được đánh dấu là "Mô tả nhân vật".

Mình bắt đầu đọc lướt qua. Đó là một câu chuyện tình cảm học đường, với một cô gái xinh đẹp và giỏi giang ở trung tâm, và xung quanh cô là rất nhiều chàng trai ưu tú. Chương này mô tả khá rõ ràng về từng nhân vật chính.

Mình nheo mắt đọc những cái tên và mô tả đầu tiên:

Clara Ainsworth: Nữ chính của câu chuyện, xinh đẹp, tài năng, được nhiều người yêu mến.

Liam Blackwood: Nam chính ưu tú, bạn thanh mai trúc mã, hôn phu tiềm năng, người bảo vệ Clara.

Noah Albright: Bạn thân của Liam, thông minh, bé con, luôn tự mãn và có chút kiêu ngạo.

Felix Lockhart: Anh họ xa của Clara, học đại học, thư sinh, đạo mạo, tốt bụng nhưng nội tâm phức tạp.

Ethan Calder: Nam sinh đại học, có vẻ là người bí ẩn nhất, ít nói, hướng nội nhưng lại ưu việt.

Mình lẩm nhẩm mấy cái tên.

"Clara Ainsworth, Liam Blackwood, Noah Albright, Felix Lockhart, Ethan Calder..."

Chắc là bản nháp của ai đó bị bỏ quên. Mình nghĩ thầm.

Mình đặt xấp bản thảo trở lại túi giấy, định bụng ngày mai sẽ mang trả lại cửa hàng sách. Có lẽ người phụ nữ đó vô tình bỏ nhầm vào túi mình.

Mình tắt đèn, chui vào chiếc chăn mỏng. Căn phòng nhỏ chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn lờ mờ từ bên ngoài hắt vào qua khe cửa sổ. Đã hơn mười một giờ đêm, một ngày hè cuối cùng đã khép lại.

Ngày mai, một trang mới của cuộc đời học sinh cấp ba sẽ bắt đầu, và mình, Ivy Reed, sẽ phải đối mặt với nó, dù có mệt mỏi đến mấy đi chăng nữa.