
Thanh Hiển
Người ta vẫn bảo nhau, tình đầu thường là tình dang dở. Mà sao vậy nhỉ? Có lẽ vì nó đến vào lúc mình còn quá trẻ, quá non nớt để hiểu hết những rối rắm trong cảm xúc. Khi ấy, mình chỉ là những cô cậu học trò mười lăm, mười sáu tuổi, chẳng có gì ngoài vài lời hứa vu vơ, vài giấc mơ vẽ bằng ánh mắt, bằng những tiếng cười trong trẻo.
Mọi thứ bắt đầu từ những ánh nhìn len lén, những tin nhắn đầu tiên làm tim đập thình thịch. Lần đầu chạm tay, chỉ khẽ thôi mà tim cũng muốn nhảy khỏi lồng ngực. Những rung động đầu đời ấy, dù ngây ngô, vụng về, lại mãnh liệt đến lạ. Chỉ tiếc là, cũng vì sự ngây ngô ấy mà cuối cùng ta dễ dàng đánh mất nhau, đánh mất cả một thời tuổi trẻ.
Người ta hay ví tình đầu như cơn mưa đầu mùa: mát lạnh, bất chợt và dễ khiến người ta cảm lạnh nhất.
Tình đầu không hẳn là người đầu tiên bạn nói lời yêu, mà là người đầu tiên bạn dốc cả trái tim ra để thương, để nhớ, để vui, để buồn. Là người khiến bạn hiểu thế nào là rung động thật sự. Và đôi khi, cả đời cũng chẳng ai thay thế được cảm giác đó.
Tôi nghĩ mình là người may mắn. Vì mối tình đầu ấy cũng là tình đầu của người ta.
Giờ ngồi viết lại những điều này, tôi mới nhận ra: nếu không có khoảng thời gian ấy, có lẽ tôi chẳng bao giờ có được những cảm xúc đủ đầy và chân thật như bây giờ. Và nếu không có cậu, tôi cũng sẽ không biết yêu là gì, là yêu một người đến khắc cốt ghi tâm.
Năm đó, tôi chỉ là một cô học trò bình thường, với những ước mơ lớn lao, lại chẳng biết làm gì ngoài việc giấu nhẹm tình cảm dành cho cậu.
Còn cậu, là hình mẫu lý tưởng trong mắt tôi, à không, trong mắt tất cả nữ sinh trong trường.
Tôi thích thầm cậu suốt bảy năm mới dám thổ lộ. Ngỡ rằng đó là tình cảm đơn phương, cho đến khi biết cậu cũng thích tôi tám năm rồi.
Để có được trái ngọt hạnh phúc như hôm nay, chúng tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ, đã đi qua biết bao hiểu lầm và mất mát.
Vậy nên, nếu bạn đang có một mối tình đầu, sao không thử một lần thổ lộ? Biết đâu, người ấy cũng đang thương thầm bạn mà chẳng dám nói ra.
Thanh xuân là những con đường ngập nắng, là những bước đi vội vàng nhưng đầy ước mơ. Hãy sống hết mình, hãy dũng cảm một lần, vì tuổi trẻ qua rồi sẽ chẳng thể quay lại. Để sau này, mỗi khi nhớ lại, bạn có thể mỉm cười vì từng dám yêu, dám thương, dám hy sinh.
Cảm ơn cậu vì đã là một phần thanh xuân của tớ, vì đã là ký ức đẹp nhất của tuổi trẻ này. Và cảm ơn cậu… vì đã đến và trở thành tương lai dịu dàng nhất trong cuộc đời tớ.
Một buổi sáng – Phan Thiết – năm 2016.
"Reng reng…"
Bịch!
Tôi duỗi chân đạp bay cái đồng hồ báo thức xuống đất. Chút nữa thôi là tôi có thể gặp mặt được chồng tương lai rồi.
Tôi cuộn người, kéo chăn trùm kín đầu, mắt nhắm chặt cố tìm lại anh chồng trong mơ.
- Cái Chanh! Con còn không chịu dậy là mẹ cho nhịn ăn sáng luôn đó! - Tiếng mẹ vọng vào từ dưới bếp.
Tôi bật dậy như lò xo, lật đật xếp mền gối rồi cúi người nhặt đồng hồ lên, để lại chỗ cũ. "Ăn sáng với ăn chổi, ngu gì mà chọn chổi chứ?"
Tôi phi thẳng vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt. Trời đang giữa hè, cái nóng nó bám riết lấy người. Tôi buộc gọn tóc lên cao, tay xoắn ống tay áo sơ mi vài vòng cho mát.
- Mẹ ơi, lấy giúp con cái giỏ trong hộc tủ dưới chân mẹ với! - Tôi vừa nói vừa chỉ tay. - Hôm nay con chỉ đi chợ giúp mẹ buổi sáng thôi nha, chiều con còn phải tới trường nhận lớp nữa.
- Ừ, mà chiều cần mẹ đi với không? Mẹ đi rồi về dọn quán sau cũng được.
- Dạ thôi, con đi được mà. - Tôi nhận giỏ. - Con đi chợ đây nha!
Tôi ba chân bốn cẳng phóng đi, vừa tới cửa đã nghe tiếng bà gọi với theo:
- Đi cẩn thận, nhớ coi đường đó con!
Ba tôi mất từ hồi tôi mới lên hai. Lúc đó còn nhỏ quá, chẳng hiểu được mất mát nó lớn cỡ nào. Từ đó, tôi sống với mẹ. Bà ấy thương tôi hết lòng, có gì ngon cũng để dành cho tôi. Nhà tuy không khá giả gì mấy, nhưng bà luôn cố gắng lo cho tôi được đầy đủ. Thế nên, tôi phải sống sao cho xứng đáng, để về sau còn có thể lo lại cho bà ấy.
Đến chợ, tôi đảo một vòng, rồi cố tình dừng trước quầy thịt của bác Hoa.
- Nay lại giở trò gì nữa đây, con nhỏ này? - Bác Hoa thở dài, giọng như quá quen với mấy chiêu trò của tôi.
- Nay con không mua chịu đâu nghen, bác yên tâm! - Tôi đập đập tay vô túi áo làm màu.
- Chứ bây có bao nhiêu mà mạnh miệng dữ thần vậy? - Bác trề môi, tay vẫn thoăn thoắt thái thịt.
- Cân cho con mười ngàn đi bác!
- Thấy chưa, mới mở miệng tưởng ghê lắm. - Bác cười, bỏ thịt vô bịch đưa tôi - Thôi, đem về đi, tao không lấy tiền. Nói mẹ mày chiều bưng qua cho tao hai tô cháo lòng là được.
Tôi nhận bịch thịt hai tay, mặt mày hớn hở.
- Dạ, con cảm ơn bác Hoa nhiều lắm! Tên đã đẹp, người còn đẹp hơn!
Tôi cúi đầu chào rồi lon ton chạy sang sạp khác.
Sau một vòng mặc cả kịch liệt, tôi gom đủ mấy món mẹ dặn, lòng vui như trẩy hội vì tiết kiệm được hẳn… 18 ngàn!
Huỵch!
Tôi ngã chổng vó. Ba đứa con trai chạc tuổi tôi từ tiệm ăn bước ra, không nhìn đường nên đâm sầm vô người tôi.
Tôi lồm cồm ngồi dậy, thấy mấy trái táo lăn lóc khắp nơi.
- Này, cậu không biết đi đứng à? Đụng phải bọn tôi cho được. - Thằng ở giữa vênh mặt.
- Tôi mà không biết đi, chắc ba cậu lúc đi đến đây nhắm mắt bước bằng… mông chắc? - Tôi xù lông nhím phản kháng, tôi làm sao chịu thua bọn này chứ.
- Thôi, đừng nói nữa, nó mà ăn vạ là phiền lắm. - Thằng bên trái chen vô.
- Đúng rồi, nhìn phát biết dân nghèo. Mấy người không tiền làm trò ghê lắm. - Thằng giữa bĩu môi rồi khoác vai hai đứa kia bỏ đi.
Tôi ngước lên, ánh mắt dõi theo hướng tụi nó bỏ đi, trong bụng tức muốn sôi máu. "Nghèo thì sao, tôi có xin xỏ gì đâu mà tụi nó làm như ăn hết của nhà mình không bằng? Ăn mặc trông đẹp đẽ thế kia, mà mở miệng ra cứ như người vô học ấy."
Tôi cúi xuống nhặt táo, thì một bàn tay khác cũng cúi xuống phụ tôi gom.
Là một trong ba đứa lúc nãy. Nhưng cậu này nãy giờ im lặng, không nói một lời. Giờ còn quay lại giúp tôi.
- Bọn họ không cố ý đâu. Cậu đừng giận. Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu. - Cậu ấy nhẹ nhàng đưa lại mấy quả táo, còn lấy cổ áo lau mấy quả bị dính bụi đất.
Tôi dang cái bịch ra để cậu bỏ vào, mắt thì lén ngó sang cậu ấy. "Giờ mới thấy, ăn gì mà đẹp trai dữ vậy! Mắt dài, mi cong, mũi cao, tóc không cần tạo kiểu vẫn gọn gàng. Làn da trắng hơn cả tôi, nhìn qua cũng biết cậu ấy chắc thuộc hạng công tử bột rồi".
- Cảm… Cảm ơn… - Tôi lắp bắp, tự dưng não ngừng hoạt động vì nhan sắc.
- Cậu thả tay tôi ra được chưa?
Tôi giật bắn người. "Trời ơi, tôi đang… tay cậu ấy!"
Mặt nóng ran như muốn bốc khói, tôi líu ríu buông tay rồi quay đầu chạy mất dép, quên luôn hỏi tên cậu ấy là gì.