Tiệm Vịt Nhà NaNa
Khoảng chín giờ tối, sân viện yên tĩnh, gió mát thổi quanh. Hai chiếc đèn lồng trước cửa tỏa ra ánh sáng vàng dịu, khiến khung cảnh ấm áp hơn.
Trong phòng yên lặng, Lâm Hải An nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, rất khẩn trương.
Nàng đã đợi hơn một giờ rồi, sân viện vẫn yên tĩnh, hay là công tử không tới?
Nàng mất tập trung suy nghĩ, tương lai mơ hồ không rõ sẽ thế nào. Nhưng công việc này giúp nàng kiếm được rất nhiều bạc, cha nương cũng đỡ khổ sở hơn. Nàng mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, kiếm thật nhiều bạc rồi sẽ về quê chăm sóc cha nương. Cho dù ca ca nàng có dọa bán thì nàng cũng không sợ hãi, vì đã có rất nhiều bạc rồi.
Đang mải mê suy nghĩ, nàng giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa: là ba tiếng rõ ràng. Lúc nãy bà tử Ngô đã dặn dò nàng: “Lúc công tử đến sẽ gõ cửa ba tiếng làm ám hiệu, cô nương cẩn thận nghe rồi mở cửa. Chúng ta lui về phòng trước, đợi công tử rời đi thì người lại gọi nhé.”
Tiếng bước chân dần rõ ràng, trầm ổn có lực, tim nàng cũng nhảy lên theo từng tiếng bước chân. Cửa phòng kêu “kẽo kẹt” hai tiếng rồi mở ra. Ánh đèn chiếu sáng bóng người cao thẳng ở trước cửa.
Dáng người nam nhân cao chuẩn, vai rộng eo thon, tại vì ở xa nên chưa nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác áp lực và thần bí quanh quẩn trong phòng từ lúc hắn bước vào.
Lâm Hải An ngơ ngác đứng nhìn, cho tới lúc hắn vén rèm bước qua cửa vào bàn trà, thân hình cao lớn đứng trước mặt nàng, nàng mới bừng tỉnh.
Ánh mắt hắn chiếu thẳng vào người nàng, yên lặng mấy giây, bỗng hắn mở miệng trước:
“Nàng tên là gì?”
Lâm Hải An luống cuống đứng dậy, vội hành lễ một cái mới trả lời:
“Tiểu nữ tên Hải An.”
Nàng thầm nghĩ, không phải bà tử Ngô đã nói tình huống của nàng cho quản gia rồi sao, sao hắn còn hỏi lại?
Người nam nhân thấp giọng ừ một tiếng, lại hỏi: “Bao lớn rồi?”
“Mười tám ạ.”
“Trong nhà có bao nhiêu người?”
“Tiểu nữ còn cha nương.”
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, dịu dàng, dường như thấy nàng khẩn trương nên mới hỏi liên tiếp như thế.
Hắn tự nhiên nắm lấy tay nàng đang run rẩy hỏi: “Nàng sợ à?”
Lâm Hải An giật mình, bàn tay to lớn của hắn trùm lên mu bàn tay nàng, hơi ấm truyền qua liên tục khiến nàng bớt lo sợ hơn.
Nàng nhát gan nhưng đã dám nhận việc này thì đương nhiên không sợ hãi nhiều. Thấy hắn ân cần quan tâm nên nàng vội lắc đầu.
Nam nhân cúi đầu nhìn cô nương chỉ cao đến ngang vai hắn, còn nhỏ hơn hắn bốn tuổi này. Vì cúi đầu nên chỉ thấy hàng mi dài rung nhẹ, búi tóc dài đen nhánh buộc hờ lên, còn lại xõa ngang bả vai nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da mịn màng, mũi cao nhỏ xinh, đôi môi hồng phớt mọng nước.
Khung xương mảnh mai, eo nhỏ nhưng trước ngực thì không hề nhỏ. Đôi gò bồng đào vểnh lên kiêu hãnh, khiến người ta mơ màng.
Lâm Hải An cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang quan sát trên người mình. Tuy không hề xấu xa như đám người mà Lâm Quý dẫn tới nhưng cũng khiến nàng xấu hổ đến mức cả người nóng lên. Mắt nàng đảo quanh nhìn sang chỗ khác, sợ hắn thấy nàng ngượng ngùng mà đỏ mặt.
Hơi thở người nam nhân tiến gần tới: “Có thật không sợ không?”
Lâm Hải An như chìm vào cơn mơ, đầu óc chậm chạp không hoạt động, hơi nóng rực truyền từ tay tới khiến nàng càng mụ mị.
Nam nhân đợi mười lăm phút không nghe được câu trả lời, mất kiên nhẫn rút tay về. Lòng bàn tay có vết chai lướt qua mu bàn tay mịn như ngọc của nàng mang theo một trận ngứa ngáy.
Nàng xấu hổ không suy nghĩ được nhiều, lấy hết can đảm kéo cổ tay hắn, ngẩng đầu lên: “Tiểu nữ không…”
Đôi tay thon nhỏ kéo tay to lớn, một trắng một ngăm đen đối lập, không khí càng thêm mờ ám, nóng bỏng.
Nam nhân hơi híp mắt, hành động này ý là nàng không muốn để hắn đi.
*
Càng về đêm, gió càng mát lạnh, tán cây xào xạc không ngừng. Trong phòng chỉ còn ngọn đèn mờ mờ thắp sáng ở cửa. Âm thanh xấu hổ đứt quãng vang lên bị tiếng cây lá che mất.
Lâm Hải An cảm thấy mình như con thuyền lênh đênh trôi mãi không dạt vào bờ, chỉ biết bám chặt lấy thân hình rắn chắc của nam nhân. Vì đèn ở xa nên không khí trong giường mờ tối không rõ mặt, nàng chỉ thấy cằm hữu lực của hắn nhỏ giọt mồ hôi, lướt xuống cổ rồi xuống khuôn ngực đẹp đẽ của hắn.
Lúc đầu nàng còn thấy đau đớn, sau cùng chỉ còn khoái cảm vô biên kéo tới, hết lần này đến lần khác đánh úp nàng. Hương thơm gỗ Long Tiên trên người hắn dễ ngửi, giống như mùi mực sách vở.
Dáng người cao chân dài rất có lực, không biết hắn có tập võ hay không? Thân thể như có sức mạnh to lớn, chỉ chờ phát động. Mà giờ đây sức mạnh đó đang đổ dồn lên người nàng. Cơ bắp phập phồng theo từng cử động, cơ bụng hiện lên rõ ràng cọ vào da thịt nàng hơi đau.
Tay hắn tham luyến mềm mại trước ngực nàng, từ lúc bắt đầu tới giờ hầu như chưa hề buông ra, hô hấp dồn dập nghe rất gợi cảm. Ngón tay hắn đi tới đâu, nàng như tan chảy tới đó. Âm thanh rên rỉ vụn vặt vang lên liên tiếp.
Hắn tạm dừng vài giây, nghe tiếng nàng như mèo con thì tay lại càng làm loạn.
Lâm Hải An cảm giác đầu óc không đủ dùng, thân thể nàng cảm giác khác lạ, vừa vui vẻ vừa sung sướng, là trải nghiệm lần đầu có. Lông mi nàng còn đọng vài giọt nước mắt sinh lý, long lanh như sương sớm, khiến người ta càng muốn ức hiếp, đáng thương vô cùng.