
Aurevy
Đêm định mệnh giáng một nhát dao chí mạng xuống cuộc đời Hạ Vy và gia đình cô.
Mưa xối xả như thể ông trời đang cố gột rửa mọi tội lỗi đang dần lộ rõ trong căn nhà nhỏ cuối con hẻm vắng. Tiếng sấm gầm như tiếng gào uất nghẹn của số phận, báo hiệu cho một biến cố không thể tránh khỏi.
Hạ Vy sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Mẹ cô – bà Hồng – là người phụ nữ dịu dàng, nhân hậu, luôn sống với trái tim bao dung. Còn cha cô, ông Hạ, lại là nỗi ô nhục lớn nhất đời của hai mẹ con cô – một kẻ mê cờ bạc, đắm chìm trong rượu chè, gái gú, ăn chơi vô độ đến mức nợ nần chồng chất không lối thoát.
Và chủ nợ lần này... không ai khác chính là ông Lục Văn Thành, người sáng lập Tập đoàn Lục Thị – một đế chế kinh tế khét tiếng, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sau khi ông Lục qua đời, toàn bộ quyền lực và tài sản được chuyển giao cho con trai ông – Lục Mạc Thần. Một người đàn ông trẻ tuổi nhưng khiến cả giới thương trường nể sợ.
Anh ta không cần phải nói nhiều – chỉ cần xuất hiện, là cả căn phòng im bặt.
Khí chất lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao, vẻ ngoài điển trai nhưng phủ lên một tầng nguy hiểm chết người. Người ta gọi anh là "Tổng tài ác ma" – và cái danh ấy, đêm nay, sẽ giáng xuống nhà họ Hạ.
Chiếc siêu xe màu đen bóng loáng dừng lại trước căn nhà cũ kỹ.
Lục Mạc Thần bước xuống xe trong bộ vest đen chỉnh tề, mang theo mùi hương bạc hà lạnh lẽo và áp lực vô hình khiến cả con hẻm nghẹt thở.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng gõ cửa dồn dập như sấm, như ép tim người ta đập lệch nhịp. Khi mẹ Hạ Vy ra mở cửa, ánh mắt bà lập tức đông cứng lại bởi áp lực phát ra từ người đàn ông trước mặt.
Không ai nghĩ có một người lại mang khí chất như bước ra từ địa ngục.
Anh ta ngồi xuống ghế giữa nhà, đôi chân vắt chéo, tay đặt hờ trên đầu gối như một bậc vương giả. Nụ cười nửa miệng hiện lên, méo mó và đầy chế giễu.
"Ông Hạ đâu? Bảo ông ta ra đây trả nợ."
Giọng nói trầm thấp vang lên, từng từ như lưỡi dao cắt xuyên màn đêm.
Mẹ cô lắp bắp:
"Chồng tôi... ông ấy... không có ở nhà. Tôi không biết ông ấy đi đâu..."
Rầm!
Tiếng đập bàn vang dội khiến cả căn phòng rung lên. Mẹ Hạ Vy sợ hãi lùi về sau rồi trượt chân ngã xuống sàn.
Hạ Vy từ trong bếp chạy ra, vội vàng đỡ mẹ lên. Gương mặt cô lúc ấy đầy phẫn nộ, đôi mắt ướt long lanh nhưng không chút sợ hãi.
"Ra khỏi nhà tôi ngay!"
Cô hét lên, chỉ vào mặt của Lục Mặc Thần.
Anh không hề tức giận. Trái lại, chỉ từ từ đứng dậy, bước từng bước về phía cô như một con báo đen rình mồi.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet. Anh cúi đầu, đôi môi gần sát tai cô, hơi thở lạnh lẽo lướt qua gáy:
"Mùi hương của cô... thật khiến người ta mê muội."
Ngón tay anh lướt nhẹ qua gò má cô, rồi dừng lại dưới cằm, nâng lên chậm rãi.
"Ba cô nợ tôi. Một – cả nhà cô phải ra đường ở. Hai – cô theo tôi, làm 'vật thế chấp'. Hầu hạ tôi mỗi đêm, cho đến khi món nợ được thanh toán."
Nói rồi, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô – như ấn định một bản án tử hình ngọt ngào nhưng rợn người.
Lục Mạc Thần quay người, rời đi như cơn bão đêm.
Chỉ còn Hạ Vy đứng đó, tay run rẩy, tim đập dồn dập. Trong mắt cô không còn chỉ là giận dữ hay uất ức... mà là sợ hãi, là sự sụp đổ của tuổi trẻ, và bản án cuộc đời vừa được tuyên b