Chương 1: Chương 1Hôn Nhân Sai Lầm

- Rõ ràng anh không yêu em, sao lại cưới em?

-Vậy cô có biết mẹ cô bước chân vào Từ gia bằng cách nào không?

Ninh Ngọc ngước mắt nhìn anh lắc đầu không hiểu. Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ của cô chứ. Từ Hiên tiến lại gần cô, bàn tay rắn chắc bóp mạnh lấy chiếc cằm nhỏ, cảm giác đau đớn xuất hiện. Ninh Ngọc không dám nhúc nhích vì cô biết chỉ cần kháng cự anh sẽ càng mạnh tay hơn.

- Cô hãy từ từ mà cảm nhận nỗi đau, bởi mẹ cô chính là nguyên nhân!

Nói xong Từ Hiên mạnh tay hất mạnh cô xuống giường sau đó quay người rời đi không hề ngoảnh mặt lại. Anh còn không quên dặn dò người hầu canh chừng cô thật kĩ tránh để cô bỏ trốn. Ninh Ngọc đau đớn nằm trên chiếc giường rộng lớn. Ngay đến việc rơi nước mắt cũng không thể, chắc nó cạn mất rồi. Cô hoàn toàn không biết gì cả, cô cũng không thể ra ngoài để tìm hiểu nguyên nhân. Rốt cuộc mẹ cô đã làm sai điều gì đối với anh để anh dày vò và hành hạ cô đến vậy.

Từ Hiên của ngày trước đâu rồi? Đây không phải là anh, không phải người đàn ông ôn nhu, nhẹ nhàng và yêu thương cô nữa. Trong đầu cô bây giờ đang xuất hiện những mảnh ghép quá khứ của ngày trước.

Ba anh lấy mẹ cô làm vợ, cư nhiên hai người lại trở thành anh em trên danh nghĩa. Lần đầu tiên gặp Từ Hiên, anh rất nhẹ nhàng và thân thiện. Anh hơn cô 3 tuổi, chắc cũng bởi bản thân là con một cộng thêm việc mẹ qua đời đã lâu nên khi gặp hai mẹ con Ninh Ngọc, anh không hề bài xích hay khó chịu, phản đối.

Lâu dần, hai người đều trở nên thân thiết còn hơn cả hai từ anh em. Ninh Ngọc rất hay làm nũng với anh và đổi lại đó chính là sự nuông chiều và bao bọc của Từ Hiên. Từ Hiên luôn là người bảo vệ cho cô thậm chí còn rất tận tình chăm sóc. Khi bé có thể chưa nhận diện rõ được tình cảm nhưng khi lớn lên rồi thì tình cảm đó càng hiện rõ. Dần dần tình cảm cũng tiến xa hơn, không còn đơn giản chỉ là tình anh em trong nhà.

Không ai hết là Từ Hiên, anh đã mở lời và bày tỏ lòng mình với cô. Ninh Ngọc không hề do dự mà đồng ý bởi cô cũng có một tình cảm đặc biệt với anh. Đó chính là tình yêu.

Sau khi chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương với cô. Anh đã thưa chuyện với ba mình và mẹ cô để có thể chính thức ở bên nhau. Khác với những gì anh và cô nghĩ, họ đều vui vẻ đồng ý, bởi như vậy thân thiết sẽ càng thêm thân thiết.

Không lâu sau đó chính là lễ cưới của hai người. Trên lễ đường, anh đã đeo lên tay cô chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh và tuyên bố trước tất cả mọi người rằng cô sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Sau lễ cưới là tuần trăng mật.

Anh dẫn cô đi khắp nơi, cùng ngắm bình minh ở biển, cùng lên núi nhìn mặt trời lặn. Và cùng bên nhau những phút giây ân ái mặn nồng. Kết thúc một tuần đó, chính là chuỗi ngày đau khổ của Ninh Ngọc.

Khi trở về là tin tức ba mẹ gặp tai nạn xe, mẹ cô không qua khỏi còn ba trở thành người thực vật. Anh cũng trở thành một con người khác, anh lạnh lùng buông ra những lời nói tổn thương trái tim cô rất nhiều. Không những thế, anh còn không cho phép Ninh Ngọc ra ngoài. Từ Hiên luôn phát tiết lên người cô, thậm chí là những trận đánh không thương tiếc.

Thân thể của cô bây giờ có bao nhiêu là vết thương cơ chứ? Đau đớn về thể xác cộng với tinh thần khiến cô chỉ muốn chấm dứt cuộc sống này.

- Ninh Ngọc, anh yêu em.

- Ninh Ngọc, em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất!

-Ninh Ngọc, anh sẽ không bao giờ lừa dối em.

[...]

Ninh Ngọc mường tượng lại những kí ức đẹp đẽ của mình và anh. Nhưng hiện thực bây giờ đã sáng tỏ ra mọi chuyện. Tất cả những lời nói ấy đều là giả tạo, ngụy biện và dối trá. Sự thật anh chưa từng yêu cô, anh đã lừa dối cô và cô không phải là người phụ nữ hạnh phúc nhất...

Niềm tin và tình yêu của cô trao nhầm chỗ, nhầm người mất rồi. Thật tàn nhẫn, Từ Hiên đã cư nhiên cướp đi nửa cái mạng của một người con gái. Sự vui vẻ, hoạt bát, yêu đời của Ninh Ngọc bỗng chốc trở nên tan biến. Cô không còn cười nữa, nhìn Ninh Ngọc bây giờ không khác gì một cái xác không hồn. Sẽ không ai biết được sự đau đớn của bản thân, trái tim đang rỉ máu kia đã tổn thương đến nhường nào.

Một năm trôi qua, cuộc sống màu hồng mà cô ngỡ rằng mình sẽ có được sau khi kết hôn với anh dường như tan biến. Không có màu hồng nào ở đây cả, ở đây chỉ có sự thống khổ đến tuyệt vọng, một tình yêu tàn khốc. Nói cách khác nó giống như địa ngục trần gian mà Từ Hiên trao tặng cho cô.

Nhìn cánh cửa phòng cứ đóng chặt lại, trái tim Ninh Ngọc đau thắt lên từng cơn. Cô bị giam ở đây một năm rồi, cô rất muốn được ra ngoài nhưng không thể. Từng ngày trôi qua, cô chỉ có thể nằm co ro trên chiếc giường đó. Đến từng bữa ăn, sẽ có người mang lên tận nơi. Nhưng Ninh Ngọc đều không nuốt trôi được. Có lẽ vì thế, thân thể cô gầy yếu lại càng thêm gầy.

Ngày hôm nay, anh vẫn đến thăm cô như một thói quen. Ninh Ngọc thấy Từ Hiên xuất hiện, cô nhanh chóng vùi mình vào chăn. Anh chán ghét sự kháng cự này nhanh chóng tiến đến lật chăn của cô ra. Ninh Ngọc nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt, rốt cuộc anh muốn làm gì nữa đây. Là phát tiết hay là hành hạ? Bản thân cô cũng không rõ nữa.

- Em phải làm gì để anh buông tha cho em?

- Sẽ không bao giờ có ngày đó.

Từ Hiên vuốt nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của cô. Bản thân anh thật sự rất không vui khi thấy sự kháng cự này. Thứ anh muốn là sự dịu dàng và ngoan ngoãn giống như ban đầu. Nhưng anh quên mất rằng, chính anh là người đã phá bỏ đi tất cả, chính anh là người đã khiến Ninh Ngọc trở thành bộ dạng như bây giờ.

- Nếu em chết thì sao? Chắc chắn sẽ được giải thoát mà đúng không?

Ninh Ngọc cười một cách thê lương, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ chết ở tuổi này. Nhưng giờ thì có rồi, thay vì chịu sự dày vò từ anh thì Ninh Ngọc muốn giải thoát cho chính mình. Anh nghe đến đây thì dường như tức giận, anh bóp chặt lấy cổ của cô.

Từ Hiên không cho phép cô có suy nghĩ đấy. Cô phải sống, sống để còn trả lại những tội lỗi mà mẹ cô đã tạo nên. Nhưng vốn dĩ những điều đó Ninh Ngọc cũng không hề hay biết. Cô không biết mẹ mình đã gây ra lỗi lầm gì mà khiến anh hận đến vậy.

- Cô nghĩ chết dễ đến thế sao? Dù cô có chết tôi cũng sẽ không buông tha cho cô.

#còn #Quỳnh