
Đường Quỳnh Chi
Cuối đông ,trời Bắc Kinh gió lạnh cắt da thịt, từng đợt rì rào như tiếng gào thét của quỷ dữ . Trên sân thượng tầng mười bảy của một tòa cao ốc bỏ hoang gần quận Triều Dương, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống nền xi măng loang lổ vết máu.
Lãnh Tinh ngã xuống không một tiếng động, khẩu súng rơi khỏi tay, mắt vẫn mở trừng. Trong tầm nhìn nhòa đi vì máu và lạnh, cô vẫn nhìn thấy gương mặt của người vừa nổ súng.
“Ảnh Lam”, đàn chị từng dẫn dắt cô, cũng là người duy nhất mà cô từng tin tưởng trong tổ chức sát thủ .Nhưng lúc này, người ấy chỉ đứng cách cô vài bước, vẻ mặt bình thản đến tàn nhẫn.
“Chúng tôi không cần một kẻ biết mềm lòng.” Giọng Ảnh Lam nhẹ tênh, như đang giảng bài chứ không phải là tuyên án.
Chỉ vì một nhiệm vụ, chỉ vì cô từ chối giết một đứa bé mới bảy tuổi, họ đã liệt cô vào danh sách thanh trừng. Những kẻ cô từng chiến đấu, từng che chắn trong những đợt giao tranh đẫm máu, nay lại quay lưng, đâm vào tim cô mà không có lấy một chút do dự.
Một viên đạn. Không lệch một li. Xuyên thẳng vào ngực trái.
Giây phút cuối cùng, cô không khóc. Cũng không trách. Chỉ thở ra một câu như lời tự giễu. “Thì ra lòng trắc ẩn của một sát thủ, chỉ có thể đổi được cái chết.”
Trời rất lạnh, nhưng cô không còn cảm thấy được gì nữa.
…
Giữa cơn tối đen bất tận, dường như có ánh sáng nhạt len lỏi. Một giọng nói hoảng loạn vang lên như từ nơi xa xôi nào đó vọng về.
“Tô tiểu thư ngã rồi! Mau … Mau gọi cấp cứu!”
Cơn đau nhói quét qua đầu, khiến cô muốn hét lên, nhưng cổ họng lại nghẹn lại. Có tiếng la hét, tiếng bước chân vội vã, rồi tất cả chìm vào trong hỗn loạn. Trước khi ý thức đứt quãng hoàn toàn, cô còn kịp nghĩ:
“Rốt cuộc đây là địa ngục hay lại là một trò đùa mới của số phận “
...
Ba ngày sau, trong một phòng bệnh cao cấp thuộc bệnh viện quốc tế ở trung tâm Bắc Kinh, Lãnh Tinh tỉnh lại.
Trần nhà trắng toát. Mùi thuốc sát trùng gay gay mũi. Ánh đèn lạnh chiếu vào mắt khiến cô nheo lại theo phản xạ. Tim cô đập, từng nhịp đều đặn. Một sự sống kỳ lạ, nhẹ nhàng, không phải là thứ mà cô quen thuộc. Cô ngồi dậy, bước chân trần xuống sàn gạch mát lạnh. Cơ thể này có chút gì đó khác khác. Nhẹ hơn, yếu hơn. Không còn là thân thể rắn rỏi được rèn luyện từ năm mười ba tuổi trong trại huấn luyện sát thủ địa ngục.
Cô bước đến trước gương.
Người con gái trong gương có khuôn mặt thanh tú, làn da trắng ngần, đôi mắt mở to ngơ ngác. Không phải cô. Không phải Lãnh Tinh với ánh mắt từng nhìn qua hàng trăm xác chết.
Cô nhắm mắt lại. Hình ảnh, ký ức, giọng nói, thậm chí là cảm xúc… tất cả ào tới như lũ tràn. Một cái tên dần hiện rõ: “Tô Nhược Lam.”
Con gái duy nhất của Tô Hoành và Thẩm Hy Vy. Ông trùm trong giới bất động sản phía Bắc. Sinh ra trong nhung lụa, được nuông chiều đến mức ai cũng gọi cô ta là tiểu thư ngốc nghếch, vụng về, sống trong thế giới màu hồng do cha mẹ tạo ra.
Ba hôm trước, trong bữa tiệc sinh nhật, cô ta cãi nhau với một người bạn rồi chạy lên tầng hai khóc. Sau đó, ngã xuống cầu thang. Mọi người đoán là tai nạn, nhưng trong ký ức mờ mịt của Tô Nhược Lam mà Lãnh Tinh tiếp nhận, có một bàn tay đẩy sau lưng. Rất nhanh, rất mạnh.
Không phải tự ngã. Là bị đẩy.
Và sau cú ngã đó, linh hồn của Lãnh Tinh sống lại trong cơ thể này.
Cô ngồi xuống giường, hai tay đặt lên đùi, đầu cúi nhẹ. Vài phút trôi qua, cô khẽ cười. Không phải kiểu cười điên dại, cũng không phải mừng rỡ. Chỉ là một nụ cười nhẹ như gió, lạnh đến lạ.
Một cơ hội thứ hai.
Kiếp trước, cô bị phản bội khi bắt đầu có cảm xúc. Lần này, cô sẽ không lặp lại sai lầm đó. Không ai có thể sử dụng cô rồi vứt bỏ như một món hàng.
Y tá bước vào thay nước truyền, thấy cô tỉnh thì mừng rỡ chạy đi báo bác sĩ. Chỉ vài phút sau, mẹ của Tô Nhược Lam, Thẩm Hy Vy đã đến, lao vào ôm lấy cô khóc nức nở.
“ Tiểu Lam… con làm mẹ sợ chết mất… Con còn không tỉnh lại… mẹ… mẹ…”
Lãnh Tinh không phản kháng, để bà ôm, ánh mắt trầm xuống.
Bà mẹ này, trong trí nhớ là một người thương con gái đến mù quáng. Cũng vì thế mà không hề hay biết ai đang lợi dụng con mình, ai đang bày trò ở sau lưng.
Cô cần thời gian. Cần làm rõ mọi mối quan hệ xung quanh. Và quan trọng nhất, chính là cô muốn trả thù tất cả bọn họ,những người cô luôn tin tưởng nhưng lại rắp tâm hại cô không chút lưu luyến.
…
Ngày xuất viện, xe riêng của Tô gia đỗ trước cổng bệnh viện. Chiếc Bentley đen bóng, vệ sĩ mặc vest đứng thành hàng. Tài xế là một người trung niên, mắt đỏ hoe vì vui mừng.
“Tiểu thư tỉnh lại là tốt rồi… lão gia và phu nhân mừng lắm. Chúng tôi ai cũng lo…”
Cô không đáp, ánh mắt lướt ra ngoài cửa kính, nhìn dòng người tấp nập ở Bắc Kinh. Thành phố này, cô từng đi qua rất nhiều, nhưng chưa từng sống như một người bình thường ở đây.
Lần đầu tiên, Lãnh Tinh không sống trong bóng tối.
Nhưng cô biết, thế giới này chưa bao giờ đơn giản. Mỗi một thân phận là một vỏ bọc, mỗi một nụ cười có thể che giấu một con dao.
…
Về đến Tô gia, cánh cổng sắt lớn mở ra. Biệt thự trắng nằm giữa vườn cây xếp tỉa ngay ngắn, đài phun nước giữa sân vẫn chảy róc rách. Một thế giới khác biệt với nơi cô từng sống.
Tô Hoành bước nhanh ra đón con gái nhỏ , ánh mắt đỏ ngầu vì lo lắng. Lãnh Tinh khẽ cúi đầu chào ông, môi mỉm cười nhẹ.
“Ba… con về rồi.”
Giọng cô mềm như nước, không khác gì Tô Nhược Lam trước đây. Nhưng trong mắt, không còn tia ngây ngốc nào nữa.
Đêm xuống. Cô nằm trong phòng mình, ánh trăng hắt vào qua rèm cửa.
Cô mở laptop, tìm đến ổ cứng của Tô Nhược Lam. Cô ấn vào một đường link, mở ra thư mục bị ẩn kỹ lưỡng, một cửa sổ màu đen hiện lên, nhấp nháy dòng chữ lạ: “Đăng nhập hệ thống”.
Cô thử nhập mã hiệu sát thủ của mình.
Chỉ sau một nhịp tim, dòng thông báo hiện lên. Đỏ rực.
“Lãnh Tinh – phản bội. Đã thanh trừng.”
Cô nhếch môi, bọn họ coi rằng cô đã chết.
Cũng tốt, từ giờ cô sẽ sống với cái tên khác, một thân phận khác. Và lần này, chính cô sẽ quyết định ai được sống, ai phải trả giá.
Trăng treo cao giữa trời đêm ở thủ đô , chiếu xuống đôi mắt lạnh như băng của người con gái ngồi trước bàn. Trong sự tĩnh lặng của đêm tối, một linh hồn cũ dường như vừa mới thức tỉnh.