
Huyền Anh
Nhạc chuông điện thoại réo rắt vang lên từng hồi, hai chữ "Ân Nhu" nhảy ra trên màn hình làm nụ cười trên môi Quách Nhược tắt ngấm. Cô khó chịu úp mạnh điện thoại xuống mặt bàn không muốn nghe song đầu dây bên kia hình như rất nhẫn nại, từng cuộc điện thoại gọi tới không ngừng làm cho chị thợ trang điểm cũng phải sốt ruột lên tiếng:
"Nghe máy đi em, chắc có việc gì khẩn cấp đấy à."
Ân Nhu là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, vẻ ngoài hiền lành, ngoan ngoãn lại hiếu thảo biết cách chăm sóc người nên được Thẩm gia hết sức cưng chiều, nhất là Dịch Minh, hắn rất bảo bối cô em gái này, thậm chí nhiều lần vì Ân Nhu mà cãi cọ với cô. Còn quan hệ giữa cô và Ân Nhu có thể dùng đến hai từ "thuỷ hoả" để hình dung, nếu nói có việc khẩn cấp Ân Nhu tuyệt đối không thể nào gọi điện cho cô nhưng chị thợ trang điểm đã nói vậy, Quách Nhược cũng đành miễn cưỡng nghe máy.
"Quách Nhược, có dám cá cược với tôi không?" Giọng Ân Nhu vang lên đầy khiêu khích.
Trước mặt mọi người, Ân Nhu lúc nào cũng ngoan ngoan lễ phép với Quách Nhược, song khi chỉ có hai người, cô ta mới bộc lộ rõ bộ mặt thật của mình, thậm chí có phần hỗn hào xấc xược.
"Ân Nhu, cô lại muốn giở trò gì?"
Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ Ân Nhu, Quách Nhược đã cảm nhận được cô ta không hề có thiện ý với mình. Linh tính mách bảo cho cô biết tình cảm của cô ta đối với Thẩm Dịch Minh không chỉ dừng lại ở tình cảm anh em thông thường, nhiều lúc vô tình hay hữu ý cô ta còn có những cử chỉ vô cùng thân mật với Thẩm Dịch Minh, mà trong mắt kẻ thứ ba những cử chỉ đó đã vượt xa giới hạn anh em. Quách Nhược từng khéo léo nhắc nhở Thẩm Dịch Minh song đều bị hắn ta gạt phăng đi, còn cho rằng cô đa tâm. Thời gian dài, Quách Nhược không muốn đôi co nhiều với hắn ta về chuyện này, cô nghĩ chỉ cần Thẩm Dịch Minh thật lòng yêu cô là đủ.
"Quách Nhược, chẳng lẽ chị không muốn biết trong lòng Dịch Minh, ai mới là người quan trọng nhất hay sao?
"Tôi cá hôn lễ này của chị sẽ không có... chú rể."
Trong máy, tiếng cười nho nhỏ đầy đắc ý của Ân Nhu như xoáy vào tim can Quách Nhược, phút chốc cô có cảm giác không khí như bị đóng băng, nặng nề đến nghẹt thở. Quách Nhược nghe điện thoại có thói quen bật loa ngoài nên câu nói này của Ân Nhu cũng lọt thẳng vào tai chị thợ trang điểm. Đợi đầu bên kia tắt máy, chị ta mới ái ngại nhìn Quách Nhược: "Đứa nào mà điên vậy em?"
Quách Nhược chỉ nở một nụ cười méo xẹo không đáp. Cú điện thoại vừa rồi của Ân Nhu khiến cô nảy sinh bất an mãi cho tới khi nhìn thấy Thẩm Dịch Minh đĩnh đạc sang trọng trong bộ veston cao cấp màu trắng, tay ôm bó hoa đứng trên bục cao của lễ đường đợi cô, Quách Nhược mới trút ra một hơi thở nhẹ nhõm, cùng lúc day dứt, ân hận tự trách mình không nên vì một câu nói của Ân Nhu mà hoài nghi tình cảm của Thẩm Dịch Minh dành cho cô. Hơn nữa hôm này là ngày cưới của hai người, Thẩm Dịch Minh cho dù hồ đồ cũng không hồ đồ đến nỗi bỏ mặc hôn lễ để đi tìm Ân Nhu. Nghĩ được như vậy, Quách Nhược cảm thấy lòng mình khoan khoái, dễ chịu hơn rất nhiều, cô vịn lấy tay ông Quách Lâm, nở một nụ cười hạnh phúc hướng về phía Thẩm Dịch Minh nhẹ nhàng đi tới.
Sau một màn giới thiệu hoa mĩ của chủ hôn, cuối cùng cũng đã tới giai đoạn trao nhẫn cưới. Đối với Quách Nhược mà nói, đây là giây phút thần thánh nhất trong đời người con gái. Cô hồi hộp nhìn Thẩm Dịch Minh chờ đợi. Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi quần của Thẩm Dịch Minh vang lên liên hồi, Quách Nhược dự cảm không lành, buột miệng cất tiếng gàn: "Dịch Minh, đừng nghe!"
Thẩm Dịch Minh liếc nhìn Quách Nhược, đắn đo vài giây rồi rút máy ra nghe, trông biểu hiện của hắn có lẽ đã đoán được chủ nhân của cuộc điện thoại này là Ân Nhu. Chỉ thấy hắn nghe máy xong, mặt mày khẩn trương tột độ, để lại một câu: "Hôn lễ huỷ bỏ" rồi hấp tấp rời khỏi lễ đường mặc cho Quách Nhược đứng chết trân tại chỗ.
Cả hội trường xôn xao náo động, hàng trăm cặp mắt soi mói hiếu kỳ đều đổ dồn về phía Quách Nhược. Tới đây tham dự hôn lễ không chỉ có anh em họ hàng của hai nhà Thẩm-Quách, mà còn có cả một nửa giới thượng lưu, hào môn danh tiếng nhất ở Hải Thành.
"Quách Nhược, chắc công ty có việc gấp cần Dịch Minh đi giải quyết, con đừng để bụng." Lê Hoà, mẹ của Thẩm Dịch Minh an ủi qua loa Quách Nhược vài câu rồi vội vàng cùng chồng đi chuốc rượu tạ lỗi với khách mời.
Đứng bên cạnh con gái, vẻ mặt ông Quách Lâm đã đen kịt vì giận dữ: "Tiểu Nhược, con không sao chứ? Dịch Minh thật quá đáng, làm sao nó có thể đối xử với con như thế này cho được. Có việc gì còn quan trọng hơn cả ngày cưới?"
"Ba, con không sao!" Quách Nhược nuốt ngược nước mắt vào trong lòng. Cô không muốn vì mình mà làm mất mặt cả dòng họ Quách. Nếu chuyện ngày hôm nay không xử lý khéo léo có thể trở thành trò cười cả năm cho giới hào môn.
"Con phụ ba đi tiếp khách."
Ông Lâm gật đầu thở ra ảo não, đến nước này ông còn biết phải nói gì thêm.
Quách Nhược cùng bố đến từng bàn tiếp rượu, tạ lỗi cho tới khi hai chân mỏi rã rời cô mới xin phép trở về phòng nghỉ ngơi. Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên, hàng loạt tin nhắn của Ân Nhu gửi vào, dù biết không phải là tin tốt lành song Quách Nhược không cưỡng chế được bản thân muốn bấm vào xem.
[Tôi thắng rồi, yeah!]
Tiếp đó là những tấm ảnh vô cùng thân mật của Thẩm Dịch Minh và Ân Nhu, trông họ chẳng khác nào một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nóng bỏng nhất. Sau cùng là một địa chỉ mà Quách Nhược vô cùng quen thuộc, đó là nơi lần đầu tiên Thẩm Dịch Minh tỏ tình với cô.
[Dám đến không?] Ba chữ ngắn gọn nhưng đầy thách thức và khiêu chiến. Quách Nhược chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô cầm lấy điện thoại lao ra ngoài khách sạn.
Người tài xế taxi thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quách Nhược qua gương chiếu hậu, trông khuôn mặt đẫm nước mắt và bộ váy cưới trên người cô, ông ta lờ mờ đoán được đã xảy ra chuyện gì nên cất lời an ủi:" Đàn ông tốt trên đời không thiếu gì cô đừng lo, sau này mình tìm một tổng tài đẹp trai lắm tiền lại yêu cô cho thằng tra nam này tức chết."
Lời an ủi vụng về của bác tài làm Quách Nhược thấy buồn cười, cô cười mà nước mắt không ngừng chảy vào trong miệng mặn đắng. Có lẽ đây là nụ cười khó coi nhất trong cuộc đời của cô.