Chương 1: Chương 1: Giấc Mộng Tận Thế
avatar

Hânlunar

14/05/2025
Hỗn độn

Mùi mì gói nồng nặc quyện với mùi ẩm mốc của căn phòng trọ chật hẹp. Thanh Lam co ro trên chiếc giường đơn cũ kỹ, tiếng ho khan của mẹ vọng từ phòng bên như cứa vào tim cô. Bên dưới chiếc bàn học ọp ẹp là bóng lưng gầy gò của em trai, thằng bé đang cắm cúi vào sách vở, lặng lẽ đến đáng sợ. Bố mất đã ba năm, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ và cô. Mẹ ốm yếu, tiền thuốc thang cứ ngày một nhiều thêm. Cô, sinh viên tốt nghiệp loại khá đại học, giờ vẫn thất nghiệp, chỉ có thể làm thêm ở cửa hàng tiện lợi từ chiều đến tối muộn, đồng lương ít ỏi chẳng thấm vào đâu. Em trai, đứa bé từng hoạt bát, giờ mắc chứng trầm cảm tuổi dậy thì, nhốt mình trong thế giới riêng.

Thanh Lam nhìn trần nhà loang lổ, cảm giác bất lực dâng trào như thủy triều. Tương lai mờ mịt như màn sương đêm, không một tia hy vọng. Mọi nỗ lực đều như muối bỏ bể. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Mệt mỏi với cuộc sống nghèo khó, với những gánh nặng không thể vác nổi, với nỗi đau mất mát và sự cô đơn đến cùng cực.

Ánh mắt cô dừng lại ở vỉ thuốc ngủ còn sót lại trên bàn. Đó là số thuốc mẹ cô dùng khi mất ngủ, giờ lại trở thành lối thoát duy nhất trong tâm trí cô. Không một chút đắn đo, không một giọt nước mắt. Thanh Lam với lấy cốc nước nguội, trút toàn bộ số thuốc vào lòng bàn tay rồi đưa lên miệng. Vị đắng lan tỏa, nuốt xuống, cô thấy cơ thể mình dần nặng trĩu. Mí mắt sụp xuống, thế giới chao đảo rồi chìm vào bóng tối. Cô nghĩ, đây là kết thúc rồi. Kết thúc cho những ngày tháng cơ cực.

Nhưng cái chết không đến. Thay vào đó là một cơn choáng váng dữ dội. Thanh Lam bừng tỉnh, cảm giác đầu óc quay cuồng. Xung quanh không phải là căn phòng trọ tồi tàn của cô, mà là một không gian xa hoa đến choáng ngợp. Trần nhà cao vút với đèn chùm pha lê rực rỡ, sàn nhà lát đá cẩm thạch lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng, nội thất chạm khắc tinh xảo, mọi thứ đều toát lên vẻ giàu có đến khó tin.

Cô đang nằm trên một chiếc giường cỡ lớn với ga trải giường lụa mềm mại. Trên người cô là một chiếc váy cưới trắng muốt, lộng lẫy nhưng nặng nề và xa lạ. Đầu óc cô trống rỗng một thoáng, rồi những mảnh ký ức không thuộc về mình ùa đến. Lưu Nhiên. Tần Triệt. Hôn nhân gán nợ. Tần gia... "Hỗn Độn"? Chẳng phải đó là tên của cuốn tiểu thuyết mà cô vô tình lướt qua trên mạng cách đây không lâu sao? Một bộ truyện với mô típ hào môn thế gia, âm mưu trùng trùng, nhưng cô chỉ đọc vài chương đầu vì thấy khá u ám.

Cô xuyên rồi sao? Xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết đó, vào vai Lưu Nhiên – cô gái bị gả vào Tần gia để trả nợ? Một màn hình trong suốt đột ngột hiện ra trước mắt cô, phát sáng nhẹ trong bóng tối. [Chào mừng người chơi đến với thế giới của "Hỗn Độn".]

[Hệ thống Trò chơi Sinh tồn (Beta) đã kích hoạt.]

[Nhiệm vụ chính: Ám sát Tần Triệt.]

[Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ: Trở về thế giới thực an toàn + 100.000.000.000 USD.]

[Thời gian giới hạn: Không xác định. Nhiệm vụ sẽ kết thúc khi mục tiêu bị tiêu diệt hoặc người chơi tử vong.]

[Chúc người chơi may mắn!]

Thanh Lam (giờ là Lưu Nhiên) chết sững. Hệ thống? Nhiệm vụ? Ám sát Tần Triệt? Cái tên đó là nam chính trong "Hỗn Độn", ông trùm của tập đoàn vũ khí, một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn bậc nhất. Và cô phải giết hắn để về nhà? Kèm theo một khoản tiền khổng lồ?

Hệ thống không giải thích gì thêm về cốt truyện, về số phận của Lưu Nhiên ban đầu, về Tần Triệt là người thế nào. Nó chỉ đưa ra nhiệm vụ và phần thưởng, trần trụi và tàn nhẫn. 100 tỷ USD. Một con số đủ để cô lo cho mẹ, cho em trai đến hết đời, đủ để xóa sạch mọi gánh nặng. Nó quá hấp dẫn. Quá đủ để mạo hiểm.

Lưu Nhiên bước xuống giường, chiếc váy cưới cồng kềnh khiến cô khó di chuyển. Căn phòng tân hôn lạnh lẽo và vắng tanh. Tần Triệt không có ở đây. Đêm tân hôn, chồng cô lại vắng mặt. Điều này càng làm tăng thêm sự kỳ lạ và rùng rợn của Tần gia.

Cô bắt đầu khám phá. Căn phòng này lớn hơn cả căn hộ trọ của cô ở thế giới thực. Nối liền với nó là phòng thay đồ rộng rãi như một cửa hàng thời trang cao cấp, và một phòng tắm lát đá cẩm thạch với bồn sục Jacuzzi khổng lồ. Mọi thứ đều xa hoa đến cực điểm, nhưng lại thiếu vắng hơi ấm của sự sống.

Lưu Nhiên mở cửa phòng. Hành lang dài hun hút, trải thảm đỏ dày cộp. Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống khiến không gian càng thêm âm u. Biệt phủ quá rộng lớn. Cô đi qua những căn phòng đóng kín, những bức tranh cổ kính với đôi mắt như đang nhìn chằm chằm, những chiếc bình gốm sứ đắt tiền đặt trên kệ. Mỗi bước chân đều vang vọng, tạo ra cảm giác cô độc và bị theo dõi.

Ngôi nhà này đẹp đẽ tráng lệ, nhưng mang một vẻ lạnh lẽo, rợn người như một lăng mộ dát vàng. Không một tiếng động, không một bóng người. Chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ và những góc khuất tối tăm như ẩn chứa vô vàn bí mật.

Cô là dâu mới của Tần gia, nhưng lại lạc lõng như một kẻ đột nhập. Biệt phủ này không phải là một ngôi nhà, nó là một mê cung nguy hiểm. Và ở cuối mê cung này, là người chồng mà cô phải giết. Lưu Nhiên siết chặt tay. Cô không biết Tần Triệt là người thế nào, liệu hắn có đáng chết không. Nhưng cô biết cuộc sống cũ của mình đáng thương thế nào. Vì mẹ, vì em trai, cô phải làm được.

Hít một hơi thật sâu, cô tiếp tục bước đi trong màn đêm tĩnh mịch của Tần gia, bắt đầu cuộc hành trình sinh tồn đầy rẫy cạm bẫy trong thế giới "Hỗn Độn".

Chú GiảiTruyện này hoàn toàn hư cấu từ nhân vật đến nội dung.