
Trịnh Tư Niệm
Trịnh Uyển Lam vốn nghĩ ngày hôm ấy là một buổi sáng bình thường. Cô đến công ty, pha cho mình ly cà phê đen nhạt, mở máy tính, và định gửi đơn từ chức cho phòng nhân sự.
Nhưng… Trong một phút lơ đãng, cô ấn nhầm.
Không phải là nhầm tệp đính kèm.
Mà là nhầm người nhận — gửi thẳng… vào hòm thư riêng của tổng tài tập đoàn Phó thị – Phó Tịch Dạ.
Một phút sau, hệ thống báo đã đọc.
Hai phút sau, cô nhận được tin nhắn từ trợ lý đặc biệt: “Tổng tài yêu cầu cô lên gặp.” Trịnh Uyển Lam nhìn vào chiếc thang máy chuyên dụng – nơi mà nhân viên thường đồn rằng, vào đó chỉ có hai khả năng: lên chức… hoặc lên đường. Cô xoa xoa trán, bước vào. Cửa vừa khép lại, điện thoại cô rung lên: – Em muốn rời khỏi tôi đến thế sao? Tin nhắn đến từ một dãy số không lưu tên, nhưng cô biết là ai. Cô bấm trả lời: – Tôi không phải người quan trọng gì. Tổng tài đừng bận tâm. Tin nhắn trả lời chỉ có một chữ: “Xuống.” Cô chưa kịp hiểu "xuống" là gì thì cửa thang máy mở ra. Trịnh Uyển Lam vừa bước ra đã bị một lực kéo mạnh vào phòng làm việc, cánh cửa kính đóng sập sau lưng. Phó Tịch Dạ dựa lưng vào bàn làm việc, ánh mắt lạnh như cắt xuyên qua cô. – “Không quan trọng?” – Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, vừa như giễu cợt vừa như nguy hiểm – “Em dám gửi đơn từ chức cho tôi, còn bảo mình không quan trọng?” Cô nuốt khan. – “Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ là... không phù hợp với môi trường này.” Anh cười nhạt, nụ cười không chạm đến mắt. – “Thật không phù hợp? Vậy hôm qua ai vừa nói ‘Tổng tài, ngài đừng nghiêm túc như vậy được không?’ khi đang dựa vào vai tôi ngủ trong xe?” Cô tròn mắt, chết đứng. Làm sao mà... Không lẽ là... hôm qua cô ngủ quên trong xe công ty khi tan ca? Phó Tịch Dạ nhấc điện thoại: – “Trợ lý Lưu, bắt đầu từ hôm nay, cô Trịnh chuyển sang làm việc trực tiếp dưới quyền tôi. Vị trí: Thư ký riêng.” Cô ngơ ngác: – “Tôi không biết gõ tốc ký, không biết pha cà phê theo khẩu vị ngài, càng không biết...” Anh ngắt lời cô, từng bước tiến sát, cúi thấp đầu: – “Không sao, tôi biết.” Cô lùi một bước. Anh tiến thêm hai bước. – “Tôi biết cách khiến em chỉ cần làm đúng một việc.” – “Việc... gì?” Anh nắm lấy cổ tay cô, nâng lên sát ngực anh, nơi trái tim đang đập vững vàng. “Ở bên tôi. Không được bỏ chạy.”