Chương 1: Chương 1: Tiếng Gầm Trong Bóng TuyếtHuyền Giới Thú Nhân

Evomir, mảnh đất của băng giá và máu, rít lên từng hơi thở trần trụi qua những cơn bão tuyết. Ngọn gió lạnh lùng len vào kẽ lá kim mục nát, âm vang như tiếng nức nở của một sinh vật tuyệt vọng giãy chết. Nơi này không đơn giản là một thế giới—nó là đấu trường, nơi những bản năng nguyên thủy nhất của mỗi sinh linh phải đương đầu với cái giá sinh tồn. Tuy nhiên, ngay cả một thế giới ăn thịt lẫn nhau như Evomir đôi khi cũng run rẩy trước thứ sức mạnh còn kinh hoàng hơn chính nó. Trong bầu không gian u ám và chết chóc ấy, nhà lữ hành già Ervin dừng lại bên đống lửa trại nhỏ, những tia lửa hắt lên trong đôi mắt thâm quầng như chứng nhân của lịch sử sụp đổ. Làn khói xám nhẹ bỗng tan vào không trung tựa hơi thở cuối cùng của những linh hồn mắc kẹt giữa cơn ác mộng. Giọng ông run rẩy, chầm chậm, tựa như sợ rằng chính những lời mình sẽ đánh thức quỷ dữ: "Evomir," ông thì thào, "là một người mẹ nuốt sống những đứa con của mình." Ngồi nghe câu chuyện của ông, những người trẻ tuổi với tai thú dựng đứng, đuôi động đậy đầy cảnh giác, đều cố kìm sự rét run lướt qua da thịt. Họ không biết rằng, vài dặm xa kia, hiểm họa đã rón rén xuất hiện, bước chân như kẻ săn mồi say máu trong bóng đêm dài bất tận. Tại Tận Bắc Phong, bóng hình của Fenrir xuất hiện như một điềm báo. Hắn không bước đi; mỗi bước của hắn như hòa làm một với đại ngàn lạnh giá. Lông bạch kim tỏa ánh sáng mờ nhạt khi từng bông tuyết đậu xuống, tan biến không một dấu vết, như thể tuyết cũng kính cẩn trước hắn. Fenrir đứng đó, lặng im giữa rừng tuyết cằn cỗi, nghe tiếng thì thầm của một tai họa còn chưa gọi tên. "Direfang," giọng hắn thấp trầm, thoáng qua nỗi đe dọa mơ hồ. "Nanh thép. Dị thể." Ánh mắt vàng sắc lạnh quét qua con đường tuyết trắng nhuộm đỏ bởi dấu máu bầm dập rải rác. Fenrir cúi người xuống kiểm tra một dấu vết, một vết rãnh sâu in trên nền tuyết cứng như thể móng vuốt vừa cắt qua bề mặt đá. "Không phải kẻ tầm thường," hắn kết luận. Nhưng vẻ mặt của hắn không hề mang dáng dấp lo lắng, mà là sự nghiêm nghị tuyệt đối của một kẻ đi săn biết rõ con mồi. "Chiến thắng không phải là kết quả," hắn thì thầm với chính mình, đôi mắt rực lửa, "mà là cách chúng ta sống sót." Ở cuối con đường, bóng tối bất động, im ắng đến quái dị, rồi đột ngột xé tan bằng một âm thanh kèn kẹt chói tai. Cách đó vài dặm, Direfang, với cặp mắt đỏ rực như đám than cháy trong lòng băng giá, bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Mỗi bước đi của nó nặng nề, làm mặt đất rung chuyển như một kẻ khổng lồ. Lớp da hắc ám cứng rắn như thép, và bộ nanh đan xen của nó khiến không gian tan vỡ từng khối như cơn địa chấn trong không trung. Fenrir nâng móng vuốt mình, lướt qua mặt tuyết lần nữa, nơi máu ngưng tụ thành một lối đi dẫn vào bóng tối mờ mịt. "Điều tra trước," hắn tự nhủ, mặc kệ từng sợi dây thần kinh trong cơ thể đều đòi hỏi sự hủy diệt. Nhưng có thứ gì đó, tựa như lời thì thầm từ cơn bão, vang vọng trong đầu hắn. Một cảnh báo. Một sự cảnh tỉnh. Và trong màn đêm lạnh lẽo ấy, một câu hỏi gợi lên không thể xua tan: “Liệu bản năng săn mồi có đủ để chống lại thứ gì đó không chỉ là mối hiểm họa xác thịt, mà còn là sự tăm tối sâu thẳm trong máu?" Fenrir không tìm câu trả lời bằng lời nói. Hắn lặng lẽ cất bước, bóng hình nhanh chóng hòa vào biển tuyết, tựa một bóng ma tìm kiếm bí mật của bóng tối sắp phủ kín Evomir. ************ Làng Bách Dã—nơi từng vang vọng những tiếng cười giòn tan trong gió núi—giờ chỉ còn lại một bãi hoang tàn. Tuyết trắng mang trên mình những vệt máu loang lổ, tựa như bức tranh điên cuồng của một kẻ thợ săn tàn bạo. Fenrir đứng giữa khoảng không câm lặng, chỉ có tiếng tuyết dưới chân hắn vỡ vụn, lạo xạo, hòa lẫn với hương kim loại đậm đặc trong không khí. Những căn nhà gỗ đổ sập, mái che vương vãi khắp mặt đất, như dấu tích của một cơn bão không chỉ mang sức mạnh của tự nhiên mà còn cả sự cố ý hủy diệt. Đôi mắt vàng của Fenrir quét qua từng khung cảnh, lạnh lùng ghi lại mọi chi tiết. Bộ móng vuốt khổng lồ cắt qua nền đất đóng băng để lại những dấu ấn sắc nét, như răng cưa của một lưỡi dao chết chóc. "Cái quái gì đã gây ra chuyện này?" Fenrir thì thầm, giọng tựa cơn gió âm u luồn qua rừng rậm giá băng. Một người sống sót, gầy gò như bộ xương khô gắn trên da lông nâu xám, khập khiễng tiến đến trước mặt Fenrir. Đôi mắt hoảng loạn ướt nước khiến hắn trở nên dễ dàng bị phán xét là một kẻ yếu thế. Dưới cái nhìn chăm chú của Fenrir, kẻ ấy chỉ kịp thì thào đứt đoạn: "Thứ... đó... không giống một con thú... Không giống chúng ta." "Lai tạo," Fenrir cắt lời, dứt khoát, đôi mắt tối lại. "Chúng đã tạo ra quái vật." Kẻ sống sót run rẩy lùi lại. Fenrir không nói thêm gì. Trí óc của hắn ngay lập tức dựng lên một bức tranh toàn cảnh—từng dấu máu, từng vết móng sâu trên nền đất, và nỗi kinh hoàng trong mắt các nhân chứng. Fenrir đã hiểu; những dị thể này không chỉ đơn thuần xuất hiện, chúng là lời khiêu chiến của kẻ đứng sau bức màn. Tiếng gầm vang vọng, như xé toạc lớp tuyết lặng lẽ của Tận Bắc Phong. Direfang hiện ra từ bóng tối rừng già, một khối cơ bắp khổng lồ với bộ nanh sắc thép vươn ra như thanh kiếm đen bóng dưới ánh mặt trời mờ mịt. Bộ lông của nó ánh lên sắc xanh xám quái dị, tựa vệt dầu lan loang lổ trên nền tuyết, còn đôi mắt đỏ thì cháy bỏng ngọn lửa điên cuồng. Fenrir không đợi—hắn hành động. Trong khoảnh khắc Direfang lao tới, toàn bộ cơ thể Fenrir phản ứng như cỗ máy được chế tạo để săn đuổi. Lớp tuyết bắn tung tóe khi hắn đạp mạnh, biến cả thân hình thành vệt sáng bạch kim rực rỡ lao về phía trước. Động tác đầu tiên của Fenrir giống như một nhát cắt vào dòng chảy của không gian. Với kỹ năng "Tuyệt Địa Săn Đuổi", tốc độ của hắn vượt xa sự lĩnh hội của đôi mắt bình thường. Từng khớp xương trong cơ thể hắn rền rĩ như dây đàn căng nứt, thích nghi với cường lực. Direfang gầm lên, xoay người bằng cả sức nặng, đôi móng vuốt quét qua không trung, tạo thành những âm thanh rợn người. Nhưng Fenrir, nhanh hơn, cúi người thấp và lướt qua phía dưới bụng nó. Cú tấn công đầu tiên! Fenrir nhắm thẳng vào chân sau của Direfang—chỗ gân Achilles lộ ra khi con quái vật di chuyển. Với một cú quét vuốt chính xác đến hoàn hảo, Fenrir để lại một đường cắt sâu vào lớp thịt dày đặc. Direfang rít lên đau đớn, chiếc chân khụy xuống làm cả khối thân đồ sộ rung chuyển. Nhưng thay vì hoảng loạn, Direfang đáp trả bằng sức mạnh hung bạo. Chiếc đuôi to như tảng băng quật mạnh, mang theo lực tác động nghiền nát cả những tảng đá lớn. Fenrir tránh cú quật chỉ trong đường tơ kẽ tóc, nhưng mỗi chuyển động của Direfang khiến hắn nhận ra rằng nó không chỉ mạnh, mà còn sở hữu khả năng thích nghi không thua kém bất kỳ Thú Nhân nào. "Thật phiền phức," Fenrir nói khẽ, đôi mắt co lại thành vệt sắc bén. Từng hơi thở Fenrir ngưng lại một nhịp, quan sát. Direfang bước loạng choạng nhưng vẫn giữ thế áp đảo. Vết thương trên chân nó dần ngừng chảy máu—da thịt bắt đầu tự phục hồi bằng tốc độ kinh hoàng. Fenrir nắm chặt tay, đôi móng vuốt của hắn tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt của những đường băng chạy dài, đóng băng cả lớp tuyết dưới chân. "Quá nhanh để bỏ cuộc," Fenrir trầm giọng. Hắn lao tới một lần nữa, một vệt bạch kim sắc bén chẻ đôi không khí, hướng đến những điểm yếu sinh học còn lại. Direfang rít lên, gầm thét xé nát bầu không khí, như một trận cuồng phong hòa vào bản giao hưởng băng giá chết chóc. Fenrir, tựa một bóng ma trắng, bắt đầu bài ca săn đuổi chết người của mình. ************ Fenrir quỳ một chân trên nền tuyết loang máu, bàn tay gạt nhẹ bông tuyết đọng trên lông vai, vết thương rỉ máu đỏ sẫm, nhỏ từng giọt xuống đất như những bông hồng chết trong băng giá. Bóng Direfang khổng lồ bao trùm lên hắn, bộ nanh sắt thép của nó lóe sáng như những lưỡi dao của kẻ hành hình, mỗi bước tiến đều khiến mặt đất rung chuyển. Tiếng thở phì phò của quái vật vọng qua màn đêm, tựa như tiếng kèn hiệu triệu của địa ngục. Nó không chỉ là một kẻ săn mồi hung bạo—Direfang là hiện thân của sự hủy diệt không cần lý trí, một cơn ác mộng sống mà Fenrir phải kết thúc. Cú lao tới của Direfang nhanh hơn tưởng tượng, dù thân hình khổng lồ, từng bó cơ chuyển động nhịp nhàng như máy móc được tinh chỉnh hoàn hảo. Fenrir né tránh trong tích tắc, cơ thể xoay tròn trên lớp tuyết trơn trượt. Bộ vuốt sắt của Direfang cắm sâu xuống đất, tạo thành những rãnh dài ngoằn ngoèo. Một mảnh đất đá vỡ ra, bắn tung tóe như đạn lửa. Mũi của Fenrir hít sâu, phân tích từng mùi vị hòa quyện trong không khí. Thịt cháy, máu đông, và dưới tất cả, mùi tanh của dây thần kinh trần—nhược điểm mà hắn đã đánh dấu.

"Chỉ còn một cơ hội," Fenrir lẩm bẩm, đôi mắt vàng cháy sáng. Direfang gầm lên lần nữa, cú vươn cổ phóng nanh thẳng tới, hòng nghiền nát hắn trong một cú ngoạm duy nhất. Fenrir, thay vì lùi lại, tiến lên. Tốc độ của hắn bùng nổ, cơ thể như một mũi tên băng sắc bén xuyên qua lớp không khí lạnh. Mỗi bước chân của hắn là một cú đạp tuyết, để lại những vệt sáng dài mờ ảo như bức tranh của một kẻ săn mồi hủy diệt. Direfang vặn mình, chiếc đuôi quất mạnh như cơn lốc. Fenrir dùng chân trụ mạnh, bật lên không trung, thoát khỏi cú đánh chí tử. Tận dụng đà lao, hắn lộn nhào, tiếp đất trên thân cây gần đó. Thân cây run rẩy trước sức nặng, nhưng Fenrir đã không cho nó thời gian gãy đổ. Hắn bật nhảy lần nữa, cao hơn, mạnh hơn, hướng thẳng tới gáy Direfang. "Tuyệt Địa Săn Đuổi" lần thứ hai bùng nổ. Toàn bộ cơ thể Fenrir dường như tan vào ánh sáng, vận tốc và lực gia tăng đến mức các mạch máu nhỏ dưới lớp da phát sáng rực rỡ. Khi hắn rơi xuống, bàn tay với bộ móng vuốt sắc bén cắt ngang không khí, tựa tiếng rít của một cơn lốc xoáy trắng. Lưỡi móng vuốt cắm sâu vào dây thần kinh trần sau gáy Direfang, nơi lớp da thép không thể bảo vệ. Máu đen phụt lên thành dòng, hòa cùng hơi lạnh băng giá tạo thành những làn sương chết chóc trong không trung. ************ Direfang sụp xuống, thân hình khổng lồ của nó cày xới mặt tuyết, tạo nên những tiếng động nặng nề vang vọng trong không gian giá lạnh. Lần đầu tiên trong đêm tàn khốc này, sự im lặng bao trùm. Đôi mắt đỏ rực giờ đây chỉ còn lại tàn lửa lụi tắt, biểu tượng cho sinh mệnh bị giật phăng khỏi vòng tròn sinh tử khắc nghiệt của Evomir. Fenrir thở sâu, hơi thở như khói sương hòa lẫn vào bầu không khí tĩnh mịch. Đôi vai hắn khẽ run, không phải vì mệt mỏi, mà vì một cảm giác bất thường. Con Direfang, như thể chống lại sự chấp nhận lặng lẽ của cái chết, rít lên bằng một thanh âm khác thường, méo mó và điên loạn. "Bảo vệ... Huyết Hồn... Ngọn Tháp Trắng... đang chờ..." Tiếng thì thầm cất lên từ sâu trong họng Direfang, vỡ vụn từng chữ nhưng mạnh mẽ đến ám ảnh. Fenrir lùi lại một bước, ánh mắt thu hẹp đầy cảnh giác. Điều này vượt xa mọi lý trí. Không sinh vật hoang dã nào thốt lên những lời đó, kể cả dị thể. Đây không phải đơn thuần là một cuộc săn mồi nữa. Xác Direfang tan rã dần trong ánh sáng đen quỷ dị, lớp cơ bắp kim loại hóa thành làn khói xanh lục đục bốc lên không trung. Fenrir tiến gần, cúi xuống nhặt một mảnh vỡ từ nanh của con quái vật. Mảnh nanh cứng như thép, nhưng lại mang một màu sắc bất thường, sáng lấp lánh dưới ánh sáng hiếm hoi của mặt trăng mờ nhạt, tựa như lời nguyền đến từ cõi hư vô. Một ký hiệu nhỏ khắc chìm trên mảnh nanh—hình một đỉnh núi bị bao phủ bởi lưỡi dao. Fenrir nheo mắt nhìn kỹ, trong lòng vang lên âm thanh xa xăm của một câu trả lời chưa hoàn thiện. "White Apex," hắn lẩm bẩm, giọng lạnh băng như ngọn gió của Tận Bắc Phong. Bỏ lại những suy nghĩ đè nặng trong đầu, Fenrir quay lưng về phía chiến trường, ánh sáng bạch kim của bộ lông hắn nhạt dần dưới ánh trăng. Những bước chân mang hắn đi xa khỏi vùng lãnh thổ quen thuộc, để lại sau lưng tiếng thì thầm lẩn khuất giữa gió tuyết. Trong hành trình trở về làng Bách Dã, một tin đồn kỳ lạ đã đến tai Fenrir. Tộc Sói Tuyết truyền nhau về những cái tên, những câu chuyện, như thể chính bản năng sinh tồn sâu sắc của chúng báo trước về một vận mệnh lớn lao hơn sắp tới. Sáu Thú Nhân khác, mỗi kẻ một vùng đất, đang đối mặt với dị thể mang cùng cơn ác mộng. "Những Huyết Chủ khác," Fenrir lặng lẽ nghĩ, bàn tay siết chặt mảnh nanh của Direfang. Mắt hắn hướng lên bầu trời xám xịt. "Có lẽ trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu." Xa trong tầm mắt, những ngọn núi xa xăm của "Ngọn Tháp Trắng" lặng lẽ chìm trong sương mù, như đang chờ đợi kẻ săn mồi kế tiếp bước vào. Fenrir không ngoái lại, nhưng hắn biết một sự thật chắc chắn hơn cả cái lạnh của Evomir: chỉ có tiến lên, hoặc diệt vong.