Thuỷ Linh Z-Nghi
Như mọi ngày sau khi đi học về cùng với giúp việc trong nhà chuẩn bị đồ ăn tối cho mọi người trong nhà xong, Ninh Chiêu Quân đi vào phòng bà nội giúp bà tắm rửa sau đó sấy tóc. Cô rất vui khi làm những việc này, vừa sấy tóc cho bà vừa kể về những gì mình trải qua hôm nay ở trường. Không có bạn bè gì nhiều, cũng không được ra ngoài chơi như những người bạn cùng trang lứa, bà nội chính là người bạn tâm giao của cô. “Bà có biết hôm nay ở trường con đã gặp ai không? Là Lục Gia Chính đại gia giàu nhất nước mình đó, anh ta đúng là trẻ tuổi tài cao, mới 25 tuổi mà đã làm chủ tập đoàn lục thị lớn nhất nhì thế giới rồi.” Ngừng một chút cô lại luyên thuyên nói tiếp với ánh mắt mơ màng: “Con thật sự rất ngưỡng mộ anh ấy, vừa tài giỏi vừa rất đẹp trai, anh ấy hôm nay đến trường con khảo sát để đầu tư xây thư viện gì đó rất nhiều nữ sinh trong trường nhìn anh ta với ánh mắt lấp lánh nhưng tuyệt nhiên không ai dám đến gần. Bà có biết tại sao không? Nghe nói anh ta là người cấm dục, không lại gần phụ nữ những cô gái tìm cách leo lên giường anh ta đều bị giết một cách rất khó coi.” “Còn nghe nói vừa rồi tiểu thư nhà họ Thịnh không biết điều tìm người chuốc say anh ấy, chẳng những không thể lên giường với anh ta ngược lại ngày hôm sau nghe tin nhà họ Thịnh phá sản rồi. Ba cô ta vì quá sốc mà lên cơn đột quỵ, mẹ cô ấy cũng phải bồi táng theo. Kết cục của cô ta thật bi thảm, sau đám tang cha mẹ được một ngày cô ta cũng không nhịn được uất ức đã uống thuốc tự tử rồi.” Nói đến đây cô bày ra một mặt thương cảm tiếc thương cho Thịnh Vân Hoà, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô bà Ninh cười thầm trong lòng: “Con bé ngốc vẫn ngây thơ như vậy, hào môn trả thù không phải là chuyện người thường chúng ta có thể bàn tán được.” Bà muốn nhắc nhở cô đừng để cái miệng hại cái thân nhưng không thể nào nói được, ngược lại chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ định nói nhưng rồi lại thôi. Không biết cô có thể hiểu không nữa. Ngay lúc này mẹ con Ninh Kiều đi vào, trên tay cô ta còn bưng một cái khay đựng một ly nước cam, mẹ kế thấy cô thì thảo mai nắm tay kéo chân ra vẻ quan tâm, hiếm khi ân cần gọi cô là: “Con gái ngoan chăm sóc bà vất vả rồi. Mau uống ly nước cam này cho khoẻ.” Thấy bà ta dáng vẻ khác thường cô nghi ngờ bà ấy có ý đồ không tốt nên khéo léo từ chối: “Không cần đâu ạ. Con không khát cảm ơn dì.” Ninh Kiều không kiên nhẫn như mẹ của mình đi đến cạnh cô một tay túm tóc giật ngửa đầu cô ra phía sau, tay còn lại đổ hết ly nước cam vào miệng của cô mặc cho cô cố vùng vẫy la hét không muốn uống. “Buông tôi ra các người làm gì vậy?” Mặc dù Ninh Chiêu Quân rất mạnh mẽ có thể hất đổ ly nước cam trên tay Ninh Kiều nhưng trước đó hành động bất ngờ của cô ta khiến cô không kịp tránh né một lượng nước lớn đã chạy xuống yết hầu của Ninh Chiêu Quân buộc cô phải nuốt xuống. Choang! Tiếng thuỷ tinh va đập với nền nhà tạo ra một âm thanh đổ bể cực lớn, người làm trong nhà đều nghe thấy nhưng không ai dám chạy vào phòng lúc này. Vì ai cũng sợ quyền uy của nhị tiểu thư và phu nhân nhà họ Ninh. Ninh Chiêu Quân nhận ra tình huống không đúng ôm đầu xây xẩm, choáng váng hai mắt mờ dần trước lúc ngất đi nhìn hai người bọn họ, yếu ớt hỏi: “Các người muốn làm gì?” Nhìn đứa cháu tội nghiệp ngã nằm dưới đất bà Ninh nhào đến muốn đỡ cô lên nhưng cái thân già yếu ớt của bà thì có thể làm được gì? Những tiếng ư a trong miệng cũng không thể gọi đến được ai. Nước mắt bà rơi khi nhìn thấy mẹ con độc ác kia mang cô đi mà bất lực không thể làm gì ngoài đấm vào chân mình thụi thụi thầm trách bản thân vô dụng không lo tốt được cho cháu gái mình ngược lại còn là gánh nặng của cô, nếu không có bà thì năm đó sau khi đạt điểm thủ khoa ngành sư phạm Ninh Chiêu Quân đã có thể sang nước ngoài du học rồi.