Thuỷ Linh Z-Nghi
Đằng Khải sinh ra đã ngậm thìa vàng, đúng chất công tử muốn gì được đó, hắn thay bồ như thay áo. Hôm nay ở trường vừa hay nhìn trúng cô bạn mới nhập học thân hình phải nói là nóng bỏng vòng nào ra vòng đó, ngũ quan tinh tế không cần bàn, khiến người ta vừa nhìn đã yêu ngay. Tham vọng của anh liền nổi lên muốn chinh phục hot girl này, lập tức hất tay người bạn gái đang đi bên cạnh nói lời chia tay: “Buông tôi ra! Chúng ta chia tay đi.” Người con gái kinh ngạc, ánh mắt long lanh, nước mắt chực trào tuôn rơi: “Anh nói gì vậy hả? Chẳng phải chúng ta vẫn đang rất tốt sao?” “Tốt chỗ nào chứ? Tôi nhìn cô đến phát ngấy rồi.” - Vừa nói hắn vừa tránh né bàn tay lôi kéo của cô, bước đi thẳng. Cô gái đau lòng đứng chết trân tại chỗ, nước mắt tuôn ra như mưa. Bất chợt có một bóng đen nhập vào cô, trên tay phút chốc xuất hiện một con dao sắc nhọn. Như có một thế lực vô hình nào đó điều khiển thân thể cô tiến về phía trước, tay phải nắm chặt con dao, muốn đâm chết người con trai trước mặt. Ánh mắt thì vô thần. Cảm giác được nguy hiểm từ phía sau thanh niên quay người lại thì mũi dao đã đến sát bên người, chỉ một khắc nữa thôi mũi nhọn kim loại kia sẽ đâm sâu vào ngực trái của hắn. Đằng Khải trợn tròn mắt kinh hoàng không kịp tránh né, chờ đợi những điều sắp xảy đến với mình. Ngay lúc đó một luồng sáng xuất hiện, thời gian lập tức bị ngưng đọng lại. Hai người một nam một nữ từ trên cao đáp xuống, cô gái tóc xanh nhanh miệng lên tiếng: “Nhất Minh còn không mau dơ tay chịu trói theo ta về dưới âm phủ chịu phạt.” “Ngươi tưởng một lời của ngươi là ta sẽ nghe theo sao?” - Con ác linh mượn xác cô gái kia cân mặt huênh hoang tự đắc. “Vậy đừng trách ta vô tình.” Cùng với câu nói người áo đen điểm nhãn cô gái tóc xanh cô lập tức biến thành thanh kiếm nằm gọn trong tay Chung Quỳ, từ kiếm toát ra một nguồn thần khí mạnh mẽ khiến ác linh trước mặt bị hào quang làm chói mắt. Chưa kịp phản ứng lại thất tinh linh kiếm đã lao thẳng về phía hắn, tách ác linh ra khỏi người con gái. Tấm thẻ bài được quăng ra ác linh lập tức bị thu vào trong. Kết thúc mọi chuyện Chung Quỳ xua tay để mọi thứ tiếp diễn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, xoá đi đoạn ký ức hai người trẻ yêu nhau và chia tay. Họ lướt qua nhau như ai người xa lạ. Áp giải linh hồn Nhất Minh về địa phủ, cánh cửa địa ngục vừa được mở ra âm khí vươn khắp nơi, ai gặp Chung Quỳ cung kính cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Khu Ma Chân Quân.” “Có cần phô trương vậy không?” - Một cô gái khuôn mặt thanh tú chỉ liếc nhìn Chung Quỳ một cái, không theo số đông hành lễ. Đó là Mạnh Bà. Lời nói của Mạnh Bà rất khẽ nhưng Thất Tinh đi bên cạnh chủ nhân nghe rất rõ, cô đi về phía Mạnh Bà lớn tiếng chỉ trích: “Cô thì biết cái gì chứ?” “Chuyện tôi có biết hay không kiên quan gì đến cô?” Thất Tinh biết rõ người trong lòng chủ nhân là cô gái này nhưng vì thần tiên không được có tình cảm nên mãi hai người không thể thổ lộ với nhau. Thất Tinh tuy là thanh kiếm nhưng cô sớm đã được khai thông linh nhãn sớm đã có thất tình lục dục. Nhìn người mình thích để ý đến người khác, cô đau lòng nên thường xuyên kiếm chuyện gây hấn với Mạnh Bà. Mạnh Bà cũng không thua kém gì, câu trước câu sau liền lao vào đánh nhau với Thất Tinh. Chung Quỳ chỉ biết vỗ trán ngán ngẩm khuyên ngăn hai người: “Hai người có thôi đi không?” Trong lúc hai người phụ nữ náo loạn địa phủ, Chung Quỳ buộc làm người hoà giải, Nhất Minh nhân cơ hội không ai để ý đến mình đã dùng móng tay sắc nhọn của mình cắt máu ở đầu ngón tay dấu vào giữa lòng bàn tay bắt đầu kết ấn, phá đứt sợi dây linh lực đang trói chặt hai cổ tay. Nhanh như chớp hắn thu phục được thất tinh kiếm chĩa về phía Chung Quỳ, uy hiếp: “Mở cửa địa ngục cho ta về dương gian.” Chung Quỳ cười khẩy: “Chỉ một chút bản lĩnh này của ngươi cũng muốn ta làm theo sao?” Nhất Minh biết rõ Chung Quỳ có cách thu lại thất tinh kiếm, lập tức hắn bắt Mạnh Bà làm con tin. Thanh kiếm ghé sát cổ nàng, khói trắng theo vết cắt bốc ra, Mạnh Bà bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng. Thanh kiếm này đến quỷ thần còn phải khiếp sợ, một Mạnh Bà nhỏ nhoi có là gì. “Nếu còn dám lại gần ta và cô ấy sẽ đồng quy vu tận.” Nhìn người yêu đang chịu đau trong tay ác linh, cố gắng vùng vẫy Chung Quỳ chỉ có thể hạ lệnh mở cổng quỷ môn quan thả hắn đi. Để đảm bảo an toàn Nhất Minh kéo theo Mạnh Bà cùng tiến vào dòng xoáy thời gian, đồng thời vận dụng ma lực yếu kém của mình làm nên một trận hỏa hoạn ở địa phủ khiến Chung Quỳ phải bận tay bận chân thêm một thời gian nữa mới đuổi theo được.