Hoshisora
Có lẽ cuộc đời này có hai số phận, một là sinh ra đã có tất cả, hai là vật lộn để có thể sống. Phải chẳng cố phận của tôi thuộc kiểu thứ hai, từ nhỏ đã chẳng mấy khi gặp bố mẹ, đến khi nghĩ rằng đã có thể đoàn tụ thì họ gặp tai nạn máy bay mà qua đời. Tôi được ông bà nội nuôi dưỡng, lúc ấy cũng chỉ mới 10 tuổi. Nói là nuôi dưỡng vậy thôi chứ thực chất họ cũng chẳng màng quan tâm đến đứa cháu không nên được sinh ra như tôi. Họ vốn chẳng ưa gì mẹ, vì thế mà mỗi lần nhìn thấy cái khuôn mặt y đúc bà ấy thì càng thêm chán ghét. Đến trường thì cũng không hẳn bị bắt nạt nhưng sự xa lánh và tẩy chay thì thấy rõ. Một thằng con trai bé tí như cục kẹo, đi kèm với cái nét u ám như để tang thì khó mà có bạn chơi cùng. Không phải là tôi không muốn có bạn nhưng chắc chẳng ai chịu nổi cái nết khó chịu và nhạy cảm đến phát rồ này. - Tao thấy thằng này như bọn tự kỉ, cứ ngáo ngáo kiểu gì ấy. - Cái nết nói chuyện thượng đẳng như nó ai mà chơi chung được. Họ tưởng tôi không nghe nhưng không phải là tôi không biết. Nhưng tôi cũng không thèm đụng tới làm gì. Cứ tưởng cuộc sống như thế này sẽ còn tiếp diễn, vậy là nhận nuôi tôi được 5 năm thì thì ông nội người có vẻ là quan tâm tôi hơn những người khác cũng rời bỏ tôi. Dù sao một mình bà nội cũng chẳng thể chăm sóc một đứa nhóc lớn tướng như vậy được nữa. Định rằng sẽ gửi cho họ hàng bên ngoại chăm sóc ở Canada, thì ông Triết bạn thân của ông nội ngỏ ý muốn chăm sóc. Bà cũng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều rồi đồng ý ngay. Thế là để tôi cho một ông lão lạ mặt chăm sóc. Trông ông ta không hẳng giống người Việt Nam, có nét tây. Theo như ông ấy kể thì mẹ ông ta người Pháp và cha cũng là con lai. Ông Triết đưa tôi về Vũng Tàu, ông bảo ông cả đời gắn liền với biển cả, rời xa nó ông không sống nổi. Tôi thì chỉ nghe mà chẳng dám phán xét gì cuộc đời ông. Vì theo tôi nghĩ có vẻ cuộc sống của ông cũng chả kém gì tôi. Ông chẳng vợ con gì, họ hàng cũng không có, chỉ còn một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi ngay gần ngọn hải đăng, trông có vẻ bình yên. Từ ngày về sống với ông Triết, tôi cảm thấy cuộc sống thay đổi khá nhiều, ông thường dẫn tôi đi câu cá, dạy tôi tiếng pháp và dạy kèm một vài môn học cho tôi, đặc biệt còn dạy tôi về hàng hải. Không một ngày nào là ông ấy không bắt chuyện hoặc dẫn tôi đi đấu đó. Dù chuyện trường lớp ở nơi mới cũng chẳng khác gì nơi cũ nhưng ít ra tôi còn có ông bầu bạn. Biết tôi yêu thích âm nhạc, ông tìm một thầy dạy mà gửi gắm tôi, tôi yêu thích ghita điện thì ông chẳng tiếc mà mua liền cho tôi một cái. Ông chẳng bỏ sót bài hát nào mà tôi ngẫu hứng viết. Có lẽ trong một khoảng khắc nào đó, sự ấm áp của ông đã sưởi ấm tôi. - Ông, vì sao ông nhận nuôi cháu? - Vì ông cô đơn. - Vì vậy thôi sao? Ông thật kì lạ. - Nhưng con thích ở với ông không? - Có lẽ... cũng không tệ Lên cấp 3, tôi vẫn đuổi theo ước mơ âm nhạc, mà cũng chẳng được bao lâu. Ông đổ bệnh, cũng phải thôi trước khi nhận nuôi tôi, ông sống một mình cũng hơn 50 năm, đến giờ này cũng là hơi quá sức rồi. Ông được đưa vào bệnh viện điều trị, một thời gian sau ông không điều trị nữa. Ông nói rằng dù gì cũng sắp chết ông chẳng muốn phí tiền vô bổ. Tôi không cho là vậy, tôi cầu xin ông vào viện, năn nỉ lắm ông mới miễn cưỡng mà đi. Từ lúc đó tôi biết rằng bản thân không thể theo đuổi âm nhạc được nữa. Tôi quyết định học hàng hải, cái nghề phụ mà ông đã vô tình dạy cho tôi. Vừa học vừa đi làm, cuộc sống của tôi bộn bề hết sức, nhưng vẫn luôn có thời gian cho ông. Mỗi lần đến thăm ông chỉ mắng tôi rãnh rỗi, rồi lại dục tôi đi về. Thân hình ông ốm yếu hơn hẳn, khuôn mặt xanh xao nhưng đôi mắt xanh biết ấy vẫn luôn tỏa sáng lạ thường. Hôm nọ, tôi có ý định dọn dẹp lại nhà kho thì thấy có vài bức hình ông hồi trẻ nhưng bị nhòa không thể thấy rõ mặt. Mà chỉ nhìn thân hình vạm vỡ đáng ngưỡng mộ của ông thì có vẻ ông cũng có thể gọi là điển trai. *lạch cạch* - Tiếng gì vậy nhỉ? *Rầm!*