
Ngdep bị điên
Tôi là Ngọc Hoa, một cô gái bình thường với niềm đam mê mãnh liệt dành cho những cuốn tiểu thuyết có nữ phản diện xinh đẹp và mạnh mẽ. Một hôm, khi đang say sưa đọc lại quyển truyện yêu thích của mình, tôi đã thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng lộng lẫy như cung điện. Trước mặt là một chiếc gương lớn. Tôi bước đến, và bàng hoàng khi hình ảnh phản chiếu trong gương… không phải là tôi.
Một gương mặt quen thuộc hiện lên — mái tóc đỏ rực như lửa, đôi mắt sắc bén ánh lên sự kiêu hãnh và lạnh lùng. Không thể nhầm được. Đó là Katarina… nữ phản diện trong cuốn tiểu thuyết tôi yêu thích, đồng thời cũng là công chúa của đế quốc Atlanca.
[đổi góc nhìn ]
*****
*****
*****
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa bỗng bật mở. Một hầu gái bước nhanh vào, cúi đầu cung kính: "Thưa Công chúa, Hoàng tử Karista muốn được gặp người ạ."
Cô khựng lại. Một dòng suy nghĩ chợt nảy lên như tia sét đánh ngang trán: "Karista? Ủa… quen quen… À đúng rồi! Em trai của Katarina… Hình như… không, không phải hình như nữa… Trời ơi, mình xuyên không thật rồi! Không phải mơ đâu, vũ trụ ơi có lộn người không vậy?"
Gương mặt cô hiện rõ ba phần hoang mang, bảy phần tự hỏi mình có mắc nợ nghiệp nào không. Nhưng chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc, đôi chân đã tự động dẫn cô bước ra khỏi phòng. Và như một cú plot twist tréo ngoe, Hoàng tử Karista — nhân vật thuộc top “phiền não” trong truyện — đã đứng sẵn chờ trước cửa, với ánh mắt ngời ngời khí chất quý tộc (và có thể là phiền phức).
Cô nhíu mày như đang giải đề kiểm tra môn Văn lúc 7 giờ sáng. Một dòng suy nghĩ vụt qua: "Chờ đã… Karista, tiệc trà, Benica… Ừ đúng rồi! Đoạn này là lúc tên hoàng tử lắm mồm Karista đến làm ầm lên vụ Katarina gây rối ở buổi tiệc trà của tiểu thư Benica — con út nhà Hầu tước Hunter, nổi tiếng với level bánh bèo ngầm độc hại."
Cô thở dài một hơi, trán khẽ nhăn lại: "Nhưng theo bản thảo gốc trong não mình thì... mấy cô tiểu thư trong buổi tiệc đó đâu có ngây thơ. Cả đám ghét Katarina, bày kế hãm hại mà còn thất bại thảm hại, bị phản dame rồi bị Katarina dằn mặt một cách đầy khí chất. Hừm... đúng chất phản diện được buff!"
Cô thầm rên rỉ trong đầu: "Trời ơi, sao lại là mình? Tôi là nữ phản diện nhưng tôi vô tội! Tôi chỉ là con dân đam mê tiểu thuyết, ngủ một giấc tỉnh dậy liền thành trùm cuối bị cả hệ thống ghét. Làm ơn cho tôi quay về làm người bình thường mê trà sữa đi!"
Cô vừa kết thúc dòng suy nghĩ "tôi là nữ phản diện nhưng tôi vô tội", chưa kịp mở lời thì giọng nói trầm thấp, pha lẫn mỉa mai đột ngột vang lên ngay trước mặt.
Karista — với mái tóc bạch kim rũ nhẹ, ánh mắt xám lạnh lẽo — đã đứng sẵn từ lúc nào. Anh ta khoanh tay, tựa người vào khung tường, ánh mắt lướt qua cô như đang nhìn một kẻ chuyên đi gây rối vì thiếu việc làm.
"Này, em nghe nói chị đã quậy tung buổi tiệc trà của tiểu thư Benica lên đúng không?" — giọng anh ta kéo dài, nhẹ tênh mà đầy ẩn ý cà khịa.
"Xem ra, cha đã chiều hư chị mất rồi~ Đường đường là một công chúa của Đế quốc, mà lại đi gây rối ở một buổi tiệc trà cỏn con… Thật đúng là "hoàng gia đặc biệt".
Gương mặt cô khẽ giật giật, không thể nào giấu nổi sự bức xúc đang dâng lên, những dòng suy nghĩ của cô xen lẫn sự tức giận:
"Thật nực cười! Rõ ràng mấy con mắm thối trong buổi tiệc trà mới là người châm ngòi gây sự trước, thế mà giờ mọi tội lỗi lại đổ hết lên đầu chị đây?"
Cô lườm thằng em trai đang đứng chống tay nhìn mình với vẻ mặt "chị lại làm mất mặt hoàng gia rồi": "Đẹp trai không đồng nghĩa với việc có quyền đổi trắng thay đen, em trai à. Cái logic hoàng gia kiểu gì mà méo cả bản chất lẫn đạo lý vậy?"
Cô khoanh tay, mắt nheo lại, nụ cười nửa miệng xuất hiện trên gương mặt đầy khí chất "chị đại".
"Mà...em cũng nhanh mồm nhanh miệng thật đấy, Karista. Mới nghe mấy lời đồn đã vội chạy đến tra khảo chị mình như thể chị là tội phạm quốc gia vậy."
Cô tiến thêm một bước, giọng lạnh tanh nhưng vẫn đầy vẻ chế giễu: "Chị có phá tiệc trà không ư? Không cần chị phải phủ nhận — bởi vì nếu có thì cũng là phá một trò kịch rẻ tiền do mấy tiểu thư rảnh việc dựng lên."
Katarina cúi đầu sát gần em trai, ánh mắt sáng quắc: "Nhưng em yên tâm, lần sau nếu chị thực sự muốn gây rối, thì nó sẽ hoành tráng hơn nhiều. Còn hôm qua ấy à? Chỉ là phản xạ tự vệ nhẹ nhàng thôi."
Karista hơi khựng lại. Có lẽ hắn không ngờ chị gái mình lại phản đòn một cách gọn gàng và đanh thép đến vậy.
Miệng hé ra định nói gì đó, nhưng rồi... lại ngậm lại. Ánh mắt xám tro chớp chớp như đang xử lý dữ liệu, còn biểu cảm trên gương mặt thì dao động nhẹ giữa “cứng họng” và “tôi nên rút lui trong danh dự”.
"..."
Không khí giữa hai người bỗng trở nên im ắng trong vài giây. Katarina nghiêng đầu, cong môi cười: "Gì thế? Hết lời rồi à, hoàng tử mồm mép?"
Karista khẽ hắng giọng, rồi quay mặt đi với một cái phất tay có phần lúng túng: "Hmph. Em không rảnh đôi co với chị... Em chỉ đến để truyền đạt lại mấy lời từ cha thôi."
Rồi không chờ cô đáp lại, hắn quay người bỏ đi, để lại sau lưng tiếng “cạch cạch” của giày vang trên hành lang — và cái cảm giác rõ ràng là vừa bị chị gái dằn mặt không thương tiếc.