Yến nhi Nguyễn
Nguyễn Lâm Ngọc có hai người bố, cả hai đều cực kỳ giỏi giang và điển trai. Dù không được gặp bố thường xuyên như bạn bè cùng trang lứa, nhưng Ngọc chưa từng cảm thấy thiếu thốn tình thương. Hai người bố luôn dành cho nó sự yêu thương, chiều chuộng vô điều kiện.
Khác với những đứa trẻ khác, Ngọc được sinh ra nhờ phương pháp thụ tinh nhân tạo. Dù vậy, nó vẫn là kết tinh của tình yêu thương giữa hai người bố. Ngọc chào đời khi hai bố chỉ mới 20 tuổi. Chẳng ai biết vì sao họ lại mong có con sớm đến thế, lý do đó chỉ có hai người mới hiểu rõ.
Thời thơ ấu, phần lớn thời gian Ngọc sống cùng ông bà ngoại, nhưng cuối tuần hai bố luôn về nhà chơi với nó. Ngoài ra, Ngọc còn có một dì nhỏ cực kỳ yêu thương mình và một người bạn của bố, tháng nào cũng gửi quà, dù Ngọc chưa từng gặp mặt, nhưng chắc chắn đó là một người tốt.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bố lớn và bố nhỏ đón Ngọc về sống trong một căn biệt thự nhỏ, lúc ấy Ngọc mới tròn 5 tuổi. Khi đó, điều kiện kinh tế vẫn còn khó khăn, chính xác hơn là mới bắt đầu tự lập nên bố lớn đã cho dì nhỏ ở chung. Căn nhà này là quà bà nội tặng cho bố lớn, nhưng gia đình chỉ về đây vào những dịp đặc biệt. Sau này, khi bà nội và ông dọn về sống gần, dì nhỏ lập gia đình, bà liền thuê một bảo mẫu và hai người giúp việc chăm sóc Ngọc. Khi sự nghiệp bố lớn ngày càng phát triển, nhà lại thuê thêm tài xế và vệ sĩ.
Năm Ngọc 10 tuổi, bố lớn gia nhập giới giải trí, khiến thời gian gặp nhau giữa hai bố con ngày càng ít. May mắn thay, bố nhỏ trở thành giáo viên dạy toán ở trường cấp 3, nên ngày nào cũng về nhà. Ngọc hiểu người lớn trong nhà vì lo cho cuộc sống của nó nên rất bận không thể ngày nào cũng chơi với nó được, dù vậy nó luôn biết ơn vì đã nhận được quá nhiều tình yêu thương, thế nên chưa bao giờ dám đòi hỏi điều gì quá đáng.
"Bố ơi... Ngày mai trường con tổ chức hội thao đó, nghe nói sẽ có người nổi tiếng tới nữa!" Ngọc háo hức video call cho bố lớn, kể về chuyện ở trường. Dù biết bố rất bận vừa đóng phim, tham gia show, vừa quản lý công ty. nhưng Ngọc vẫn không kìm được mong muốn trò chuyện cùng bố.
Bên kia màn hình, bố lớn ngáp dài một cái, rồi dịu dàng nói: "Vậy à? Thế thì đảm bảo ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời đấy. Biết đâu lại có bất ngờ dành cho con." Nói xong, bố lớn còn nháy mắt một cái.
Ngọc ngơ ngác, không hiểu ý nghĩa của cái nháy mắt, nhưng cũng không bận tâm. Hai bố con nói chuyện thêm một lúc thì bố nhỏ bước vào, cầm lấy điện thoại.
"Mấy giờ rồi mà hai người còn tâm sự tuổi hồng vậy? Bé con thì không nói, nhưng anh nhìn lại mình đi, mắt thâm như gấu trúc rồi kia." Bố nhỏ trách yêu.
Vừa nhìn thấy bố nhỏ, bố lớn như được tiếp thêm năng lượng, lập tức tỉnh táo, không còn ngáp ngắn ngáp dài nữa. Ngọc đã quen với kiểu "phân biệt đối xử" này rồi.
"Về ngủ đi, Ngọc." Bố nhỏ dặn dò.
Ngọc ngoan ngoãn nghe lời, tắt đèn đi ngủ, chuẩn bị sức khỏe cho ngày hội thao.
Sáng hôm sau, theo thói quen, Ngọc dậy rất sớm. Sau khi vệ sinh cá nhân, nó xuống lầu đã thấy bố nhỏ đang nấu bữa sáng. Ở trường, không ai biết mối quan hệ thực sự giữa Ngọc và bố nhỏ, bởi bố nhỏ trông quá trẻ, dù đã 36 tuổi nhưng gương mặt vẫn như mới đôi mươi. Thậm chí, nhan sắc của bố nhỏ khiến không ít nữ sinh và giáo viên trong trường phải xao xuyến.
Ngọc cũng không hề kém cạnh, số người theo đuổi nó chẳng thua bao nhiêu so với những fan hâm mộ của bố nhỏ. Tuần nào, nó cũng nhận được thư tình, nhưng hầu hết đều chung một số phận: hoặc bị lớp trưởng tịch thu, hoặc rơi vào tay bố nhỏ.
Lên cấp ba, bố lớn luôn dặn dò: "Muốn tìm bạn trai, người đó phải ưu tú hơn bố. Nếu không thì đừng mơ." Câu nói ấy, Ngọc khắc cốt ghi tâm, dưới ánh mắt giám sát của bố nhỏ, 17 tuổi, học sinh giỏi 11 năm liền, nhận thư tình đều đặn mỗi tuần, nhưng đến giờ vẫn chưa có nổi một mối tình vắt vai. Nó bắt đầu nghi ngờ: chẳng lẽ mình sẽ ế tới khi hai ông bố đi chầu tổ tiên mất thôi?
Sau lễ khai mạc hội thao, Ngọc đứng ở vạch xuất phát cho cuộc thi chạy 1000 mét nữ. Vốn dĩ, nó không đăng ký tham gia, nhưng bạn nữ thi đấu gặp sự cố nên nó phải thay thế.
Trên khán đài, cô nhỏ ngồi bên cạnh bố nhỏ, giơ máy ảnh ra hiệu cho Ngọc tạo dáng. Trông cô nhỏ còn háo hức hơn cả đám học sinh dưới sân. Chắc chắn cô đã ép chồng trông con để có thể đến cổ vũ.
Chỉ chốc lát, trọng tài cất tiếng "Chuẩn bị!", tất cả thí sinh lập tức tập trung cao độ. Khi cờ phất xuống, từng người lao về phía trước, tiếng cổ vũ vang dội khắp sân trường.
Ngọc không phải người chạy nhanh nhất, nhưng nó có sức bền đáng nể. Đến vòng thứ ba, phần lớn thí sinh đã bị bỏ lại phía sau, và cuối cùng, Ngọc cán đích trước người thứ hai chỉ một bước chân.
Tiếng hoan hô vang dậy. Ngọc mỉm cười hướng về phía khán đài, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mọi thứ bỗng tối sầm lại. Khi ngã xuống, nó chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của mọi người, nghe loáng thoáng tiếng dì nhỏ và bố nhỏ gọi tên trong lo lắng.
"Không phải chứ... chỉ là 1000 mét thôi mà... chẳng lẽ phải đi chầu tổ tiên thật à?" — Ngọc nghĩ mông lung trước khi chìm vào bóng tối.