Vân Quân
Vương triều Sở Quốc năm thứ hai mươi sáu, hoàng đế tại vị. Nhị hoàng tử xé bụng mẹ giáng sinh. Quốc sư đương triều bói quẻ, thiên mệnh đã định. “Đứa trẻ này…sinh ra để hủy diệt thiên địa.”
Hoàng đế triệu quần thần vào triều, hạ lệnh thanh trừ ma vật, nhưng lại bị vị quan trẻ ngăn cản. Thiên đạo ấy vậy mà lại chưa muốn hắn chết, không còn cách nào khác, hoàng thất phải đành để một con quỷ sống ngay bên cạnh.
Sau 20 năm, lời dự tri của Quốc Sư đã ứng nghiệm, hắn mang ma binh quỷ tướng xông vào thánh điện — huyết tẩy hoàng tộc, đoạt lấy ngai vị.
May mắn có Đại điện hạ anh dũng, vì nghĩa diệt thân.
Thi triển trận pháp phá hủy hồn phách Sở Trạch, thân thể hắn từ Thập Nhị Thánh Điện rơi xuống, vùi lấp dưới vực sâu không đáy của Nguyệt Hoa Lĩnh.
Thịt nát xương tan Vạn kiếp bất phục
Người kể chuyện quơ tay múa chân, đi qua đi lại trên sân khấu, chàng trai trẻ ngồi dưới khán đài giơ tay hỏi.
“Liệu hắn có thể hồi sinh quay lại trả thù không?”
Người kể chuyện nhìn xuống vị công tử dứt khoát trả lời “Không thể.”
Ông ta chắp hai bàn tay lại giơ lên cao, cung kính nói.
“Đương kim Thánh Thượng bấy giờ của Sở Quốc ta chính là Đại Điện Hạ anh dũng năm xưa, Người đã diệt tan hồn phách ma vật, tuyệt đối hắn không thể quay về.”
Bên dưới người tung hô Sở Đế, kẻ chửi rủa Sở Trạch, bàn ra tán vào không ngừng nghỉ.
Ở một góc vắng dưới khán đài, bé gái mặc y phục màu vàng nhạt, ngồi xoay ngược lại ôm cổ nam tử bạch y, nũng nịu nói.
“Phụ thân ông ta nói xạo.”
Nam tử không trả lời chỉ gật đầu nhìn cô bé, tiểu cô nương lại nói tiếp.
“Bọn họ đang mắng người kìa! Phụ thân không tức giận sao?”
“Không”
“Tại sao ạ?”
“Không xứng để ta bận tâm.”
“Vậy chúng ta đi thôi, ở đây không có gì vui cả!” Cô bé bước xuống đất, nắm vạt tay áo nam tử kéo đi.
“Vãn Ly con muốn đi đâu nữa?”
“Đi dạo phố ạ.”
Cùng lúc đó tại trường thi.
Năm nay Sở Đế đặc biệt mở hội thí tiễn cực lớn để ăn mừng chiến thắng tộc Mộc Âm.
Anh hùng tứ phương ồ ạt về Kinh Đô thi đấu.
Vô số công tử, tiểu thư đến xem, toạ lâu thoáng chốc đã đông nghẹt người.
Cuộc thi chia làm 3 vòng: Vòng 1 - bắn trúng hồng tâm Vòng 2 - cưỡi ngựa bắn ba mũi tên liên tiếp trúng vào hồng tâm Vòng 3 - cưỡi ngựa bắn gãy cột, đoạt lá cờ
Giữa trường thi, thiếu nữ hồng y, tóc vấn cao, ngồi trên lưng chiến mã màu đen huyền ảo.
Tiếng ngựa hí vang trời, phi nhanh về phía trước, nàng giương cung, bàn tay phải thả lỏng, mũi tên như gió lốc một đường lao thẳng tới, bay xuyên qua cột cờ để lại thanh âm cây gỗ gãy đôi.
Chiến mã đen tuyền dũng mãnh đem nàng tiến về trước, thiếu nữ đạp hư không bay lên đón lấy lá cờ, nhẹ nhàng nắm vào dây cương, thoáng chốc đã ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vuốt ve cái bờm rậm rạp của nó.
Trên toạ lâu, thiếu niên thanh y nhìn công tử bên cạnh hỏi.
“Nguỵ công tử, vị cô nương đó là tiểu thư nhà nào mà xinh đẹp thế?”
Nguỵ công tử cười khẩy một tiếng, thiếu niên khó chịu hỏi. “Có gì đáng cười?”
“Nàng không phải tiểu thư…” Nguỵ công tử rũ mắt nhìn xuống chỗ nàng “Nàng là Trường Thiên Quận Chúa - Diệp Trường Ca.”
Thiếu niên kinh ngạc “Là nàng sao? Không phải trước giờ Bệ Hạ xem nàng như đoá hoa quý, giữ khư khư trong cung không cho phép người ngoài ngắm nhìn,” hắn nhìn sang người bên cạnh “Sao ngươi biết nàng?”
Nguỵ công tử xoa xoa đầu “Tháng trước ta và phụ thân vào cung, lúc về vì tò mò mà ghé tới cung của nàng, chỉ là đứng từ xa nhìn thôi…” hắn vội bào chữa cho sự thất lễ của bản thân lại nói “Vô tình thấy nàng và thị nữ đang trèo tường bỏ trốn…”
“Làm việc xấu còn được hưởng phước…Nguỵ công tử thật là tốt số!”
Nguỵ công tử lườm thiếu niên “Đa tạ lời khen của ngươi.”
Tiếng còi vang lên báo hiệu cuộc thi đã kết thúc, người chiến thắng chính là Trường Thiên Quận Chúa, nàng nhận lấy phần thưởng là chiếc vòng Ngọc Đế Gia, được làm bằng loại ngọc quý nhất trong thiên hạ, thế gian này chỉ có một cái duy nhất.
Xong việc, nàng cưỡi hắc mã hiên ngang rời khỏi trường thi.
Trên con hẻm vắng, nàng ngồi ngựa phi nhanh, phía sau vô số tuỳ tùng đuổi theo.
Nghe tiếng gọi thảm thiết của các tì nữ, nàng dừng ngựa, xoa xoa huyệt thái dương, bộ dạng mệt mỏi quay nhìn.
“Các ngươi về trước đi…ta sẽ về sau.”
Một tì nữ tiến lên phía trước, chắp tay thi lễ với nàng.
“Quận Chúa đừng hòng gạt nô tì, lần trước người cũng nói như thế” tì nữ hơi ấp úng “Kết quả là ba ngày sau vẫn chưa về làm Bệ Hạ vô cùng tức giận…”
Nàng bị chột dạ, đảo mắt sang hướng khác cười cho qua chuyện.
Tì nữ khi nãy lại nói tiếp “Thỉnh Quận Chúa mau chóng cùng Yên Hoa hồi cung ạ!”
“Ta chưa muốn về.” Nàng nhìn tì nữ tên Yên Hoa, nũng nịu nói.
Yên Hoa thấy nghiêm túc khuyên răn không có tác dụng liền đổi qua năn nỉ nàng.
“Quận Chúa, xin người quay về đi, để Bệ Hạ biết sẽ trách tội chúng nô tì mất!”
Nàng bĩu môi, đôi mắt đào to tròn khẽ chớp “Thì ngươi cứ việc nói với Bệ Hạ là ta thừa cơ bỏ trốn rồi, tìm không thấy,” nàng rũ mi suy nghĩ gì đó, khoé môi vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt “Cứ như vậy đi.”
“Quận Chúa người đừng làm khó chúng nô tì…còn nữa, các Thái Phó cũng đang chờ người hồi cung.”
“Ta nói không biết bao nhiêu lần rồi, bản thân không phù hợp với cầm kỳ thi họa, lễ giáo hoàng tộc, nhưng Bệ Hạ cứ ép ta học, đã được hơn 2 năm rồi cũng không tiến triển gì, chi bằng dứt khoát nghỉ luôn — không phải có lợi cho đôi bên sao?”
Tuy nói thế, nhưng ngoại trừ tấu khúc vấn cầm ra — vì nàng hát quá dở, ngón tay lại không đủ linh hoạt để gảy đàn thì những lễ nghi còn lại nàng đều nắm rõ.
Cách đi đứng, cử chỉ đoan trang, phong thái cao quý của một vị Quận Chúa, nàng đều có thể thực hiện một cách hoàn mỹ.
Chỉ là — chỉ là không muốn.
Nàng không muốn giam mình trong những khuôn khổ ấy, không muốn bản thân trở thành một bức họa lộng lẫy của hoàng thất.
Nàng muốn được tự do như hồ điệp ngày xuân, như cá vàng thong dong lội dưới ao nước đầu đình.
Yên Hoa không hiểu vì sao nhưng những lời nàng nói thật sự rất đúng.
Bất giác gật đầu đồng tình với Trường Ca.
Thừa dịp bọn họ không để ý, nhanh chóng giật dây cương, bỏ trốn.
Hộ vệ tức tốc đuổi theo, nàng chạy lòng vòng mười mấy con hẻm cũng cắt đuôi được, chạy đến con hẻm cuối phố nhỏ, có một Xa Mã Điếm, nàng vào gửi hắc mã, ung dung tản bộ.
Đi loanh quanh phố xá, nàng dừng bước ở một cửa hàng kẹo, giọng nói ngọt ngào trong veo cất tiếng “Bà chủ, đây là gì vậy?”
Bà chủ đưa cho nàng một xiên kẹo “Là kẹo bát bảo đường, rất ngon, cô nương ăn thử đi.”
Nàng lắc đầu ngại ngùng từ chối “Ta…ta ra ngoài vội quá quên không mang theo tiền!” Nàng vội vã rời đi.
Đi lòng vòng qua mấy tiệm đồ thủ công nàng dừng chân tại một gian hàng điêu khắc tượng gỗ, ngắm nhìn người thợ đang khắc tượng hình ma vật Sở Trạch.
Nàng trầm ngâm nhìn vòng ngọc trong tay, Ngọc Đế Gia là quốc bảo của Sở Quốc tuyệt đối không thể bán ra ngoài, mà nếu có đem bán cũng chả ai dám mua, lúc đầu nàng năn nỉ Bệ Hạ cho nàng tham gia thi đấu vì biết được phần thưởng là 300 lượng bạc, nhưng khi công bố người chiến thắng là nàng, thì Trưởng Công Chúa người đứng ra chủ trì cuộc thi thay cho Sở Đế, cũng là cô cô của nàng đã cho đổi thành vòng ngọc quý này.
Nàng hiểu tấm lòng của cô cô dành cho nàng, nhưng bây giờ nàng rất muốn tượng gỗ kia, lúc nãy bỏ trốn cũng không có thời gian lấy theo tiền, còn thứ này thì bán không được — đeo cũng không xong, vì nó quá to nàng không cách nào mang vừa, Trường Ca thật sự là cảm thấy cái phần thưởng này quá là vô nghĩa!