
Diemi
“Không ồn ào. Không mang theo nửa kia. Không dị ứng mèo.”
Thẩm Thiên Nhã gõ từng chữ lên bài đăng tìm người ở ghép trên hội nhóm dành cho dân thuê trọ ở Bắc Kinh. Chưa đầy mười phút sau, hộp tin nhắn đã nổ tung với hàng chục tin nhắn nhưng phần lớn đều kèm ảnh selfie, vài câu bông đùa, có người còn thẳng thắn hỏi cô có độc thân không.
Cô không biết nên thở dài hay bật cười. Bài đăng rõ ràng là tìm bạn cùng nhà chứ đâu phải tuyển chồng. Trong lúc cô còn đang kéo xuống đọc vài dòng vừa tục vừa ngớ ngẩn, điện thoại đổ chuông. Người gọi là Lâm Tề, đàn anh từng quen biết ở trường cấp 3 cũ. “Alo, Thiên Nhã à?” “Vâng, em nghe nè anh.” “Anh có người bạn đang cần chỗ ở tạm vài tháng. Tin cậy, không rắc rối, không phiền phức. Em có thể cho bạn ấy đến xem nhà không?” “Ờ… nếu anh giới thiệu thì chắc là được, mấy giờ ạ?” “9 giờ sáng mai nha. Bạn anh tên… ừm, cứ để bạn ấy tự giới thiệu.” Cuộc gọi kết thúc chóng vánh. Thiên Nhã hơi lo, nhưng nghĩ tới Đường Đường còn ăn hạt mèo giá cao, tiền phòng mỗi tháng 4000 tệ cũng không thể một mình gồng mãi, cô đành thử tin một lần.
Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, chuông cửa reo vang. Thiên Nhã vừa cột tóc vừa ra mở cửa. Đập vào mắt cô là một người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, đội hoodie đen chùm kín, khẩu trang che kín mặt, kính râm to bản, tay xách một túi vải màu xám. Người lạ trông có vẻ cảnh giác, đứng rất yên. Thiên Nhã thoáng e dè, nhưng ánh mắt anh ta khi ngước lên lại khiến cô khựng lại một nhịp. Đôi mắt ấy… quen lắm. “…Đinh Vũ Hề?” – cô bật ra như một phản xạ. Người kia khẽ nhíu mày rồi gật đầu, tháo kính râm xuống. “Người Lâm Tề giới thiệu… đến xem nhà. Tôi có thể vào không?” Thiên Nhã lùi sang một bên, ra hiệu mời vào. Cô vẫn còn ngây người. “Vâng… xin lỗi. Em không nghĩ là… anh.” Anh chỉ khẽ gật đầu, tháo khẩu trang, giọng nhẹ như sợ ai đó ngoài hành lang nghe thấy. “Có thể giữ kín chuyện tôi sống ở đây không? Tôi không muốn gây rắc rối cho cô.” Cô lập tức đáp lời, nghiêm túc như tuyên thệ: “Em là fan lâu năm của anh, nhưng yên tâm, em không chụp hình, không tung tin, càng không rao bán thông tin cho nhà báo. Em còn muốn sống yên ổn.” Câu nói khiến anh khẽ bật cười lần đầu tiên. “Cảm ơn.”
Thiên Nhã dẫn anh đi một vòng quanh căn hộ. Đây là căn hai phòng ngủ, một phòng khách nhỏ nối liền với bếp, một phòng tắm dùng chung. Không gian tuy không rộng nhưng sạch sẽ và ấm cúng, đậm dấu vết của một người sống một mình lâu ngày: tranh treo tường, đèn vàng, cây xương rồng đặt sát cửa sổ và một góc vẽ gọn gàng cạnh giá sách.
Căn phòng dành cho anh nằm phía trong, đối diện ban công nhỏ. Cô mở cửa bước vào trước, bật đèn lên. “Phòng này hơi sơ sài. Có sẵn một chiếc giường đơn, một tủ quần áo và bàn làm việc. Em không có sắm thêm vì để trống khá lâu. Nếu anh cần thay đổi gì thì cứ tự do nhé."
Bên trong phòng, tường sơn màu trắng sữa, sàn gỗ nâu nhạt. Chiếc giường kê sát tường, ga giường xám trơn. Tủ gỗ hai cánh để sát góc, bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ nhỏ nơi có thể nhìn ra khoảng sân chung cư bên dưới, đủ để lấy ánh sáng ban ngày. Không có tranh treo, không có gương hay bất kỳ vật dụng cá nhân nào, khiến không gian trông hơi trống trải. Nhưng chính vì thế, nó đủ “trung tính” để người mới chuyển đến không thấy gượng gạo.
Đinh Vũ Hề lặng lẽ quan sát một vòng. Ánh mắt anh dừng ở vệt sáng hắt qua khung cửa sổ. Một nơi yên tĩnh như thế này, có lẽ đúng là nơi thích hợp để tránh khỏi những rối ren ngoài kia. Đường Đường con mèo trắng lười biếng đang nằm ườn trên sofa, thấy người lạ thì ngước mắt, kêu “meo” một tiếng rồi lại nằm xuống. “Đây là Đường Đường, bạn cùng nhà quan trọng nhất của em,” Thiên Nhã giới thiệu như thật. Đinh Vũ Hề cúi người nhìn con mèo. “Chào em.”
“Căn hộ 4000 tệ một tháng, em vẫn giữ giá cũ. Mình chia đôi tiền phòng, còn điện nước thì…” – cô ngừng một chút, hơi ngượng – “Vì em hay bật đèn suốt đêm nên nếu hóa đơn cao thì em chịu phần hơn.” Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn. “Không cần phải thế. Tôi không tệ với fan.” Họ cùng ngồi xuống bàn ăn, trên đó đã để sẵn hai bản hợp đồng thuê nhà. Thiên Nhã đã in từ hôm qua. “Anh xem qua nhé, thời gian ở là ba tháng. Nếu có thay đổi, báo em trước hai tuần.” Đinh Vũ Hề cầm bút, đọc kỹ từng dòng rồi ký vào. Cuối trang, cô lén viết thêm một dòng: “Quý cô mèo Đường Đường có quyền tự do đi lại khắp căn hộ, mong thông cảm.” Anh nhìn dòng chữ đó, mím môi cười, rồi cũng ký tên. Cô đưa anh một chiếc chìa khóa dự phòng: “Từ giờ anh là người nhà rồi.” Anh cầm lấy, gật đầu cảm ơn. Rồi đứng dậy, nói nhỏ: “Vậy tôi ra ngoài một chút. Muốn mua ít đồ nội thất. Có gì cô cứ nhắn tôi.” “Dạ. À, nếu cần gì cứ nói với trợ lý của anh nhé.” Anh quay đi, không nói gì thêm. Thiên Nhã nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, rồi thở ra một hơi dài. Trong đầu vẫn còn quay cuồng: “Idol của mình… đang ở chung nhà.”
Buổi chiều hôm ấy, khi cô đang sắp xếp lại bàn vẽ thì có tiếng chuông cửa. Mở ra, là một người đàn ông trẻ tay ôm thùng đồ, cúi đầu chào: “Xin chào. Tôi là trợ lý của anh Tiểu Đinh. Cậu ấy nhờ tôi mang đồ nội thất và…” Anh theo sau tay cầm túi giấy. “Thức ăn cho mèo. Quà gặp mặt cho Đường Đường.” Thiển Nhã suýt bật cười. Cô nhận lấy túi đồ, trong đó là hộp pate cao cấp, bánh thưởng mèo Đường Đường thích nhất. Cô nhìn xuống Đường Đường đang ngồi liếm lông gần sofa, cười khẽ: “Xem ra anh ấy ghi điểm với em trước rồi đó, quý cô mèo à.”
Đêm đó, căn hộ vẫn sáng đèn như mọi khi. Thiên Nhã ngồi lại bàn vẽ, viết một mảnh note(giấy dán ghi chú) dán lên tủ lạnh: “Tôi ngủ sau 2 giờ sáng, bật đèn suốt đêm. Nếu phiền anh thì nhắn tôi nhé. – T.N” Sáng hôm sau, khi cô vừa mở tủ lấy sữa, đã thấy một mảnh note mới bên cạnh: “Tôi dậy sớm, có thể hơi ồn. Nếu làm phiền cô, cũng cứ bảo tôi. – Đ.V.H P/S: Cám ơn Đường Đường đã đón tiếp bằng một ánh nhìn khinh khỉnh rất… ấn tượng.” Cô phì cười, dán thêm một sticker(hình dán) hình mèo nhún nhảy vào dưới dòng chữ ấy. Không ai nói quá nhiều, cũng chưa cần phải thân thiết. Nhưng giữa những tờ note nhỏ và những thỏa thuận âm thầm, cuộc sống chung bắt đầu - như hai người xa lạ cùng trú nhờ trong căn hộ sáng đèn suốt đêm.