
Lê Trần Kiều Trang
"Mỗi người đều không thể tự chọn nơi mình sinh ra nhưng có thể lựa chọn cuộc sống của mình, hạnh phúc chính mình. Và tôi cũng thế, khi tôi vừa đến với thế giới này cũng là lúc mẹ tôi rời bỏ tôi nhưng không vì thế mà tôi chán ghét nơi đây. Ngược lại tôi yêu vùng đất này, yêu những con người chăm sóc và nuôi dưỡng tôi nên hình hài như ngày hôm nay. Tôi, Aisha Stella chủ cửa hàng hoa và quà lưu niệm nhỏ nhất thị trấn này xin nghiêng mình một góc 45 độ chào tất cả mọi người!"
“Con bé ngày nào cũng lặp lại câu nói tạ ơn này trông đáng yêu vô cùng!” – Dì Gold đang sắp xếp lại kệ hàng nói
“Ta nhớ mình nói chuyện cũng ngắn gọn vào đúng trọng tâm, cũng đâu có kéo dài thời gian mà tại sao bây giờ con bé lại nói chuyện dài dòng thế! Cũng chỉ là mở cửa hàng buổi sáng thôi mà, đâu phải đọc diễn văn khánh thành tòa thị chính đâu!” – Dì Diamond tặc lưỡi
“Chị à, sao lại nói thế! Con bé đang cảm ơn chị em chúng mình đã chăm sóc nó đấy mà!” – Dì Gold xụ mặt
Dì Diamond dù lời nói hơi thẳng thắng nhưng tính tình của dì rất ôn hòa và niềm nở, miệng thì nói thế thôi chứ trong bụng vui như mở cờ.
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác tại một con hẻm cuối của thị trấn phồn hoa Oralie này. Cái tên mang ý nghĩa của ánh sáng và sự ấm áp nhưng không thời tiết tại đây lạnh vô cùng, không một tia nắng nào chiếu xuống lớp băng dày cộm, còn chim muông thì lo đi trú đông nên không có một tiếng líu lo nào, bầu trời âm u và đặc biệt là không có một bóng người nào trên đường.
“Thần mặt trời ơi! Sao ngài lại chơi ác thế, bây giờ đang là mùa đông lạnh thấu xương rồi lại còn chuyển mưa nữa chứ!
Thế này thì ngày hôm nay còn bán buôn gì được nữa!” – Aisha ngồi khuỵu xuống đất than thở
“Đúng là thời tiết mấy ngày nay thật bất thường, dù không có nắng nhưng cũng đâu đến mức thành mưa tuyết! Trời này những người bán than và củi mới đắt hàng chứ chúng ta thì chịu!” – Dì Gold nhìn ra ngoài.
Cửa hàng nhỏ của Aisha buôn bán hoa tươi, cùng các vật lưu niệm và một số thức ăn ngọt trong thị trấn. Trời mùa đông này hoa đã hiếm rồi, đồ ngọt thì không bán được bao nhiêu bây giờ cô ấy chỉ dựa vào việc bán đồ làm bằng len và bánh mì lạc.
“Ôi Aisha bé bổng của ta ơi, ai đã làm cho bông hoa bé nhỏ của ta buồn rầu thế kia? Hãy nói cho ta, ta sẽ thay nàng trừng trị hết!” – Giọng nói đầy mật ngọt
“Là mặt trời đấy, cậu trị giùm mình đi!” – Aisha nhìn qua
“Ờm, ờ cái này hơi khó để về mình nghiên cứu với nhà thiên văn của ông già mình rồi báo lại câu sau!” – Trở về tư thế nghiêm chỉnh.
Người vừa bước vào chính là cô bạn thân của chủ tiệm tên là Jessi vừa bước qua tuổi mười tám và bằng tuổi với Aisha. Jessi là con gái của một bá tước nổi tiếng về độ giàu có trong vùng, nhà Jessi chuyên cung cấp sỉ và lẻ than, củi và đang lấn sân sang sản xuất máy sưởi.
“Hôm nay cậu không đến lớp học lễ nghi à?” – Aisha vẫn đang đan len
“Có chứ, tớ đến lớp khá sớm và khi giáo viên dạy lễ nghi vừa đến đã bị con nhện dọa sợ ngất xỉu nên tớ hôm nay được nghỉ!” – Jessi đi lục lọi bánh ngọt.
“Nhện đó chắc là thú cưng của cậu!” - Aisha mỉm cười nhìn qua
“Ồ, chính xác! Đó là giống nhện bụng bự nhả được rất nhiều tơ, tơ của nó cũng rất chắc có thể bện làm trang sức được đó!” – Jessi nói với vẻ mặt vô cùng tự hào.
Aisha nhìn qua thấy trên tay Jessi có một chiếc vòng làm bằng tơ nên đoán chắc đây là thành quả do em thú cưng đó làm ra. Nhưng khi nhìn về vẻ mặt của cô bạn thân thì có chút kỳ lạ.
“Sao thế?” – Aisha dừng đan
“Tiếc thay tớ bắt em ấy làm việc quá sức nên bị lao lực nên tớ đưa cho bác sĩ Mooi chữa trị!” – Jessi tỏ vẻ đau buồn
Aisha im lặng, khẽ chạm vào vai Jessi như một lời an ủi. Cô tiếp tục với việc đan len của mình nhưng bất chợt nhớ ra chuyện vô cùng hệ trọng.
“Mooi là bác sĩ phẫu thuật xác chết mà!” – Aisha đứng hình
“Tớ biết vậy nhưng tớ đưa bé nhện cho các bác sĩ thú y khác không ai dám nhận chữa cả, chỉ có một mình Mooi nhận nên tớ đưa cho anh ấy!” – Jessi tỏ vẻ bất lực.
Đúng thật là thú cưng của Jessi rất đặc biệt, từ khi quen biết cô ấy đến nay chưa bao giờ Aisha thấy Jessi nuôi một con thú cưng nào giống người bình thường cả. Từ trăng, bọ cạp hay thậm chí là cá sấu đều đã có trong danh sách của Jessi.
Nói đến mối lương duyên để Aisha gặp gỡ quý cô con nhà tài phiệt này cũng vô cùng đặc biệt. Jessi tính tình ngang bướng bắt buộc người khác làm theo ý mình, một lần cô ấy cãi tay đôi với cha nên buồn bực bỏ nhà đi bụi.
Cũng vào một ngày mùa đông, với một tiểu thư quyền quý bỏ nhà ra đi sẽ gặp muôn trùng khó khăn, sức khỏe của một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi thì vô cùng yếu ớt thế là Jessi ngất xỉu ngay trước cửa nhà Aisha. May là lúc đó Aisha nghe thấy tiếng động chạy ra mới cứu được cô gái này, nếu để thêm một chút nữa chắc thành người tuyết mất.
Mối quan hệ bạn bè này cũng đã được mười năm, cũng được gọi là mối quan hệ trên cả kim cương rồi.
Ngắn nhìn Jessi lớn lên từng ngày, Aisha hiểu rõ bạn mình chính là một thiên thần vô cùng xinh đẹp. Dáng người thanh mảnh, đôi mắt nâu vàng đầy ấm áp, chiếc mũi cao lại nhỏ xinh được điểm thêm một nốt ruồi son ở giữa sống mũi, cùng mái tóc trắng xoăn từng lọn nhỏ do Jessi đi làm xoăn.
“Hình như nay trông cậu có chút lạ!” – Aisha nhìn chăm chú.
“Cậu đoán đi!” – Jessi ăn uống ngon lành
“Cậu mới đi cắt tóc à!” – Aisha ngạc nhiên.
“Exactly baby! (Chính xác bé ơi!)” – Jessi đá mắt.
“Tháng trước cậu vừa cắt, bây giờ lại cắt nữa rồi! Theo mình biết là quy định các vị tiểu thư trong lớp lễ nghi phải để tóc dài mà!” – Aisha ngạc nhiên.
“Mục tiêu của tớ là ngắn đến tai! Lớp lễ nghi đó chẳng ảnh hưởng gì đến tớ!” – Jessi xua tay.
“Cậu để tóc dài đẹp mà sao lại làm thế?” – Aisha tỏ vẻ tiếc nuối
“Ông già nhà tớ chuẩn bị rước một cô vợ bé lớn hơn tớ hai tuổi, một người như thế mà ông ta lại bắt mình kêu bằng mẹ!” – Jessi tức giận.
Aisha ngừng lại đi rót một tách trà ấm đến mời cô bạn của mình và nghiêm túc ngồi để nghe Jessi kể câu chuyện của mình.