
Hanii
Hoạ Tiểu Kiều ngồi trên chiếc giường lớn êm ái, gương mặt thanh tú vẫn còn giữ lớp trang điểm, ánh mắt thẫn thờ nhìn chiếc váy cưới treo trước mặt.
Tuy Tiểu Kiều có vẻ ngu ngơ, khờ khạo nhưng cô cũng biết rất rõ rằng mình kết hôn rồi, trở thành cô dâu trong một đám cưới không có chú rể.
Đêm nay là đêm tân hôn, tân hôn trong một căn biệt thự vắng tanh không một bóng người. Hoạ Tiểu Kiều buồn chứ, nhưng không biết bản thân buồn vì lễ cưới hay vì căn biệt thự.
"Bụp" Một tiếng động nhỏ vang lên, ngay sau đó toàn bộ đèn chợt tắt, để lại một mình Hoạ Kiều trong bóng tối. Cô cũng có chút hoảng, chậm rãi dò đường theo ánh trăng bên ngoài, mò mẫm bước xuống tầng.
Giữa bóng tối bao trùm, mùi máu tanh dần lan toả trong không gian rồi xộc thằng lên mũi Hoạ Kiều. Cảm giác lạnh toát ở sống lưng khiến cô phải xoay người lại, cử chỉ như một con rô bốt, đôi mắt đẹp hờ hững nhìn bóng của người đàn ông phản chiếu dưới ánh trăng.
Người đàn ông đứng sừng sững như quỷ, không gian trở nên dị thường. Một bàn tay to lớn nhơ nhớp máu chợt lao tới bóp chặt lấy cổ Hoạ Tiểu Kiều đẩy vào tường.
Từng giọt máu chảy dọc từ cổ xuống ngực Tiểu Kiều, nhỏ tí tách xuống nền nhà. Mùi tanh tưởi khiến cô suýt nôn ra, buồn nôn đến nỗi cô phải mím chặt môi không dám mở miệng.
"Số 9 đúng là một con số đẹp. Phu nhân có thích nếm thử vị máu không?" Chất giọng trầm thấp nhàn nhã vang lên phá tan sự im ắng, nghe thôi cũng đủ để nổi da gà.
Không... Hoạ Kiều không muốn, tất cả đều không muốn. Không muốn ở lại gia tộc đó, không muốn kết hôn, không muốn trở thành người vợ thứ 9, và lại càng không muốn thử vị máu.
Đáng sợ quá, thực sự quá đáng sợ. Hoạ Tiểu Kiều nuốt nước bọt, thở đầy khó khăn. Cô cố nheo nheo mắt để nhìn rõ gương mặt người đàn ông, người vừa gọi cô hai tiếng "Phu nhân".
Hắn di chuyển bàn tay ẩm ướt của mình xuống trước ngực cô, ngón tay lướt qua đâu Tiểu Kiều nổi da gà đến đó. Hắn thô bạo bóp chặt một bên ngực cô, không ngừng xoa nắn, hơi thở ngày càng sát hơn phả vào trán cô.
Hoạ Tiểu Kiều sợ hãi cựa quậy người, èo nhỏ lại bị hắn giữ lấy. Cô bám vào tay hắn muốn đẩy ra, nhưng cái nhơ nhớp của máu khiến cô phải rụt tay lại. Hắn nhàn nhã cười một tiếng: "Suỵt! Đêm tân hôn còn muốn vùng vẫy?"
Hắn càng ngày càng thô bạo hơn, Hoạ Kiều đau muốn chết rồi. Cô nhắm chặt mắt, mím môi để không phát ra tiếng. Người đàn ông này rốt cuộc muốn gì? Từng nhất cử nhất động của hắn đều như muốn giày vò cô, giống hệt như một con quỷ đang khát máu! Hoạ Kiều kinh hãi nhìn hắn...Thật kinh tởm! Thật sự kinh tởm!!!
"Nhắm mắt lại! Để tôi thử xem... rốt cuộc cơ thể của phu nhân đẹp đến mức nào!" – Giọng hắn thâm trầm vang lên bên tai Tiểu Kiều, cái giọng điệu quỷ quái ấy như xuyên qua óc cô, càng nghe càng ghê rợn, càng làm người ta muốn phát điên!!
"Xoẹt" Một tia sáng loé lên trong bóng tối, Hoạ Tiểu Kiều liều mạng bật dao nhỏ ẩn trong chiếc nhẫn trên tay, vung tay xuyên thẳng vào vai thịt của người đàn ông.
"Khốn khiếp" Hắn đau đớn lùi lại, trừng mắt nhìn Tiểu Kiều. Máu tươi thi nhau chảy ra, hòa với những vệt máu cũ, làm cho mùi máu lại càng thêm phần nồng nặc. Hắn giận dữ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt rực lửa, lồng ngực phập phồng như sắp bùng nổ, bàn tay nắm chặt lại, các khớp trắng bệch vì căng thẳng.
Hắn thẳng tay tát mạnh vào một bên má Hoạ Kiều. Cô hét lên rồi ngã thẳng xuống đất, đầu đập mạnh vào góc kệ gần đó.
Mọi vật trước mắt Họa Tiểu Kiều cứ thế mà nhoè dần, đầu óc cô mụ mị mơ mơ màng màng, mắt chỉ kịp nhìn bàn chân của người đàn ông bước đến rồi lịm đi.
...
"Ba mẹ hãy cứu con, con sợ lắm, con xin ba mẹ. Giờ còn gả sang đó anh ta mà biết chắc chắn con sẽ chết mất, con không muốn chết..."
Hoạ Tiểu Kiều đứng bất động nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới sàn khóc lóc, bộ dạng cầu xin thảm hại vô cùng. Hoạ phu nhân ngồi trên ghế cũng không yên lòng, liên tục kéo tay người đàn ông ngồi cạnh.
"Ông mau nghĩ cách gì đi Hoạ Quân, cứu con gái của chúng ta. Con bé bị người ta dụ dỗ lôi kéo mới qua đêm ở đó, làm ơn đừng trách nó nữa. Tên họ Thượng đó đáng sợ thế nào ông cũng biết mà, gả qua đó chắc chắn sẽ phải có bước kiểm tra thân thể, giờ Hoạ Kê mà bị phát hiện con bé sẽ bị giết chết..."
Hoạ phu nhân Liên Giang rơi nước mắt, đau lòng nhìn đứa con gái đang quỳ dưới đất. Hoạ Quân thở dài bất lực, bực dọc đập đập tay.
"Thôi đi, khóc lóc giải quyết được vấn đề gì. Các người chỉ làm khổ ông già này thôi, không cứu các người tôi cũng chết mất."
"Ra đỡ chị đứng dậy ngay, ở đó mà giương mắt nhìn à?" Hoạ Quân dời tầm mắt sang phía Tiểu Kiều đang đứng, tức giận quát lên.
Tiểu Kiều chậm rãi tiến lại gần đỡ tay Hoạ Kê. Hoạ Kê đưa khăn tay lên chấm chấm nước mắt, con ngươi đen nhánh liếc sang, dán chặt vào gương mặt trắng trẻo đang sát cạnh mình.
Bỗng một ý nghĩ vụt qua đầu Hoạ Kê, cô mừng rỡ bám lấy tay mẹ mình, vội vã nói:
"Mẹ, Thượng gia đó chỉ yêu cầu gả tiểu thư Hoạ gia sang thôi đúng không...nhà ta cũng đâu chỉ có mình con..."
Hoạ Kê ngập ngừng, giọng điệu nhỏ dần đầy ám chỉ. Liên Giang và Hoạ Quân đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ di chuyển nhìn về phía trước, thu gọn dáng vẻ của Hoạ Kiều trong tầm mắt.
Ý của Hoạ Kê, ai cũng hiểu, Hoạ Kiều ngu ngốc cũng hiểu.
"Kiều, nghe chị nói gì không? Còn không mau đi chuẩn bị."
"Con... con...!! Hoạ Tiểu Kiều cố gắng mấp máy môi, lo lắng sợ hãi. Tại sao lại là cô, rõ ràng ban đầu là chị Hoạ Kê, bây giờ lại biến cô trở thành vật thế thân?
"Cấm cãi, mày không biết sợ sao? Mày muốn cả gia đình này chết hết hay sao? Mày không sợ nhưng bọn tao sợ."
"Lớn từng này rồi, đã không làm được gì thì gả cho người ta đi, chị mày còn nhiều thứ phải học phải làm không thể bị trói buộc tương lai được. Bây giờ mày gả sang đó cũng coi như là phúc của mày, là thể hiện sự hiếu thuận với công dưỡng dục của tao với bố mày, có hiểu không?"
"Là phúc của mày..."
"... phúc của mày!"
"..."
"Không... không phải tôi"
"Không!!!!"
Tiểu Kiều hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, miệng thở hổn hển, cả người toát mồ hôi, hai tay bám chặt vào ga giường.
Ác mộng này... chân thật đến mức cô còn nhớ rõ giọng nói kinh khủng của những người đó, cảm nhận được rõ bàn tay của họ đẩy cô vào bóng tối như thế nào. Tất cả bọn họ... tất cả đều là con quỷ độc ác!!