Chương 24: Cô gái dịu dàng đem lòng yêu kẻ thô lỗ cuồng si.
avatar

Quả Quả

17/04/2025
Cả Một Đời

Bọn họ được dẫn vào một căn phòng trên tầng 17. Do đến hơi sớm nên Bùi Thịnh vẫn còn đang trong phòng thu âm. Trợ lý tiếp nước trà cho hai người rồi bảo ngồi đợi. Anh ta sẽ đi thông báo.

Bùi Thịnh không để cho bọn họ phải đợi lâu, khoảng năm phút sau anh ta đã xuất hiện. Đó là một người đàn ông đẹp trai, từ mí mắt cho đến sống mũi đều toát lên vẻ kiêu ngạo.

Đương nhiên rồi! Anh ta có đủ vốn liếng để kiêu ngạo. 14 tuổi Debut, 18 tuổi giành được giải giọng ca vàng xuất sắc nhất, cho đến nay đã 28 tuổi. Trong khi người này ngã xuống người kia đứng lên thì Bùi Thịnh vẫn cứ đứng sừng sững trên pháo đài danh vọng của mình. Hiện tại anh ta còn là một cổ đông không nhỏ của Kim Bái nắm giữ đến 31% cổ phần.

Mấy năm trước, Chu Yên cũng đã từng có dịp hợp tác với Bùi Thịnh vài lần, ấn tượng của cô về giọng ca tài năng này đó chính là một người ôn hoà, không nóng không lạnh. Nhưng chính sự không nóng không lạnh của anh ta lại làm cho người khác luôn có cảm giác cách xa vời vợi.

Bùi Thịnh ngồi xuống ghế sofa, chân dài bắt chéo, phát huy khả năng chủ nhà của mình châm trà rót nước.

"Bản hợp đồng em đã xem qua rồi chứ? Cảm thấy có chỗ nào không phù hợp không?"

Chu Yên hớp một ngụm trà, vị thanh mát trôi tuột xuống cổ họng. Cô đặt ly trả về vị trí cũ, rồi mới trả lời.

"Hợp đồng thì không có vấn đề gì, nhưng em muốn sửa lại một cảnh trong MV."

"Ồ!" Bùi Thịnh nhướng mày, anh mắt xoay chuyển như dòng nước mùa thu dịu dàng.

Lâm Ngọc Lệ nhìn Chu Yên sau đó lấy ra kịch bản chỉ vào chỗ đã được đánh dấu mực đỏ.

"Cảnh số 8, tôi nghĩ có thể thay băng hôn trán cũng được."

Bùi Thịnh chỉ nhìn lướt qua chỗ được đánh dấu bằng mực đỏ, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng Chu Yên lại cảm nhận được anh ta như đang cười. Chính là kiểu cười rất ý vị sâu xa.

Có phải anh ta đang cảm thấy tổn thương lòng tự trọng không nhỉ?

Cũng phải thôi, dù gì anh ta chính là ông vua của nền âm nhạc nước nhà đấy. Hơn nữa Bùi Thịnh còn chẳng mấy khi tự mình đóng MV. Lần này có thể thấy anh ta đầu tư rất lớn, sao có thể nói đổi cảnh là đổi cảnh được.

Chu Yên nghĩ anh ta sẽ từ chối, nhưng sau khi nghe Lâm Ngọc Lệ trình bày xong những ý kiến của bên B, anh ta sảng khoái đáp ứng.

"Được thôi! Cái này không có vấn đề gì."

"Cảm ơn!" Tự dưng cô lại thấy Bùi Thịnh cũng có lúc rất dễ gần. Thế mà câu nói tiếp theo của anh ta đã lập tức phủ định suy nghĩ của Chu Yên.

"Nhưng anh có một điều kiện khác."

Trên đời này phàm là nói từ "nhưng" thì phía sau từ "nhưng" ấy sẽ xuất hiện một dạng lựa chọn hoặc ngã rẽ mới buộc con người phải đưa ra quyết định.

Bùi Thịnh nhìn biểu hiện của hai người phụ nữ trước mặt thì cong cong khoé môi.

"Đừng lo, nghe thử xem nếu em không muốn làm anh cũng không có ý kiến gì. Nói thế nào cũng là anh đang muốn mua chuộc em làm việc cho mình. Nào dám được voi đòi tiên."

Bùi Thịnh đã nói vậy thì Chu Yên cũng không tiện có ý kiến gì, yên lặng ngồi lắng nghe anh ta Trình bày vấn đề.

Bùi Thịnh dùng 10 phút để nói rõ mục đích của mình, dùng 15 phút để phân tích những mặt lợi ích sẽ nhận được trong lần hợp tác này của hai người và dùng 5 phút còn lại để nghe ý kiến của Chu Yên.

Lâm Ngọc Lệ là người đại diện cho Chu Yên trong trường hợp này chị ấy hoàn toàn có quyền lên tiếng trước.

"Tổng Giám Đốc Bùi, chuyện này e răng không được, Chu Yên là nghệ sĩ violon, hình tượng mà cô ấy theo đuổi là cổ điển và sang trọng, nếu bây giờ sử dụng tài khoản mạng xã hội để tuyên truyền một cuộc thi nhạc Rock thì e rằng khán giả đôi bên sẽ khó mà tiếp nhận."

Bùi Thịnh nghe rồi, cũng tiếp nhận ý kiến rồi, nhưng dự án này anh ta đã lên kế hoạch rất lâu, tất cả đã có tính toán, không thể vì một hai câu nói mà dễ dàng bỏ qua được. Tương lai anh ta còn muốn mở một đêm nhạc hội kết hợp giao thoa giữa hai nền âm nhạc lại với nhau.

"Cô Lâm, đây chính là hiệu ứng mà tôi muốn hướng tới. Dung hòa giữa nhạc cổ điển và âm nhạc đường phố."

Lâm Ngọc Lệ vẫn giữ nguyên ý kiến của mình. Còn đưa ra bằng chứng cho thấy việc làm ấy là khó thực hiện đến mức nào.

"Cổ điển sang trọng, quý phái còn Rock bụi bặm và mãnh liệt. Kết hợp như vậy rất dễ tạo thành một nồi lẩu thập cẩm."

"Trên thế giới có rất nhiều nước đã làm được, tại sao chúng ta lại không thể?"

Hai người này tranh luận rất gay gắt hoàn toàn bỏ quên người chủ chốt ở đây. Chu Yên sau một hồi lắng nghe thì quyết định ngăn Lâm Ngọc Lệ lại, nhìn vào mắt của Bùi Thịnh nói rõ từng chữ.

"Tôi đồng ý."

Bùi Thịnh không dấu nổi vui mừng, Lâm Ngọc Lệ thì như không tin nổi vào tai mình.

"Chu Yên, em có biết mình vừa làm gì không hả?"

Chu Yên bình tĩnh quay sang nói với Lâm Ngọc Lệ.

"Nhạc cổ điển hay Rock suy cho cùng đều có một sứ mệnh chung là mang lời ca tiếng hát giúp con người xua tan đi nỗi buồn, xích lại gần nhau hơn. Chúng căn bản không có phân biệt chủng tộc, là do con người tự mình phân chia rạch ròi như thế. Người nghe nhạc cổ điển họ cho rằng nhạc Rock là thứ quái đản, lộn xộn không ra gì còn người nghe nhạc Rock lại cảm thấy nhạc cổ điển là thứ phù phiếm xa hoa. Nhưng trên thực tế mỗi người có cách thể hiện khác nhau. Giống như trong tình yêu, có người cuồng si mãnh liệt cũng có người âm thầm lặng lẽ. Mục đích cuối cùng chẳng phải đều là vì tình yêu hay sao? Giai điệu âm nhạc cũng thế mục đích cuối cùng cũng là vì tình yêu."

Lâm Ngọc Lệ nghe xong há hốc mồm không biết nói gì cho phải.

Bùi Thịnh sửng sốt, trong mắt nổi lên những đốm hoa nửa li ti.

Phải, vạn vật sinh ra trên thế giới này đều có tình yêu.

Người giàu cũng có thể yêu người nghèo.

Bóng trăng cũng có thể yêu mặt nước.

Cô gái dịu dàng cũng có thể yêu kẻ thô lỗ cuồng si.

Vậy tại sao Rock không thể yêu ballast?

Xin hãy nhớ lấy, tình yêu không có giới hạn. Chỉ là chúng ta có dám chấp nhận dung hòa với đối phương không mà thôi.