
Nguyễn Ánh Hồng
Con của Doãn Hải Ninh mất rồi…
Con của Doãn Hải Ninh mất rồi, nó chỉ mới được bốn tuần tuổi.
Con Doãn Hải Ninh mất, kẻ gây ra không ai khác lại chính là người ba ruột của nó, Lâm Chi Hành.
Nói thẳng ra, còn có cả cô ả tình nhân của hắn, Dương Đình Đình.
Tại sao ư?
Tại vì Lâm Chi Hành cưới Doãn Hải Ninh chỉ vì mối hôn sự của hai gia đình từ thời ông nội chứ chẳng phải là do tình nguyện đôi bên nam nữ.
Nhưng chỉ có Lâm Chi Hành nghĩ vậy, còn Doãn Hải Ninh cô, lại đem lòng đắm say mê hắn.
Ngày kết hôn, Lâm Chi Hành để mặc Doãn Hải Ninh ở lại mà chạy tới bên cạnh Dương Đình Đình, người yêu cũ của hắn.
Hắn khiến cô bị mọi người chỉ trích, chê cười, mắng nhiếc, nhục mạ.
Sáng hôm sau, Lâm Chi Hành trở về và coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Một tuần sau kết hôn, Lâm Chi Hành đã ngủ cùng với Doãn Hải Ninh. Dương Đình Đình biết được liền giận dỗi, khóc lóc trước mặt hắn.
Dỗ dành Dương Đình Đình cả ngày bằng ba chiếc thẻ, mỗi thẻ có trị giá lên tới hàng chục triệu, thậm chí còn mua chiếc oto mà cô ả đã muốn có từ lâu.
Còn đối với Doãn Hải Ninh, hắn trở về liền lôi cô ra, dùng thắt lưng đánh mạnh vào người cô, thậm chí còn bóp cổ cô muốn giết chết cô ngay lập tức.
Lâm Chi Hành đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Doãn Hải Ninh mà nào hay biết cô cũng chính là nạn nhân.
Doãn Hải Ninh muốn giải thích với Lâm Chi Hành nhưng hắn nào có để cho cô có cơ hội giải thích, cô chỉ biết nằm im dứoi sàn đất lạnh lẽo, chấp nhận những trận đòn roi cùng với những lời mắng nhiếc của hắn.
Năm tuần sau, Doãn Hải Ninh biết mình có thai, nghĩ rằng Lâm Chi Hành biết tin sẽ rất vui mừng. Nhưng cô đâu ngờ, ngày mình thông báo cho hắn biết rằng bản thân đã có thai thì Dương Đình Đình cũng tới, cũng nói rằng mình đã có thai, cô ta yêu cầu cô buông tha cho Lâm Chi Hành để con của cô ta có đủ cả ba lẫn mẹ.
Doãn Hải Ninh đau khổ, định trả lời rằng “không”. Nhưng chưa kịp trả lời, Lâm Chi Hành liền ném vào mặt cô tờ đơn ly hôn.
Doãn Hải Linh cầm đơn ly hôn trên tay, không kìm được nước mắt.
“Lâm Chi Hành, anh muốn bỏ tôi cùng với con của chúng ta?”
“Con của chúng ta? Tôi khinh. Cô không xứng mang đứa con của Lâm Chi Hành tôi.”
Lâm Chi Hành tức giận, nhổ nước bọt vào mặt Doãn Hải Ninh.
Doãn Hải Ninh đưa tay lên lau đi giọt nước bọt dơ bẩn kia của Lâm Chi Hành, sau đó hỏi hắn tiếp.
“Lâm Chi Hành, anh chắc…”
“Tôi chắc chắn với cô rằng, cô không xứng mang thai con của Lâm Chi Hành tôi.”
Lần này, Lâm Chi Hành không những không để cho Doãn Hải Ninh nói xong mà hắn còn khẳng định chắc nịch rằng, cô không hề xứng mang thai con của Lâm Chi Hành hắn.
Còn gì đau hơn, khi đứa bé trong bụng chưa chào đời đã bị cha nó hắt hủi.
Doãn Hải Ninh ký vào giấy ly hôn trong sự đau khổ lẫn uất hận cùng với sự thất vọng đến tột cùng.
Dương Đình Đình thấy Doãn Hải Ninh đã ký vào đơn ly hôn, liền cầm tờ giấy lên, vui mừng.
“Tốt nhất, cô đừng mang thứ gì của Lâm gia để rời khỏi đây.”
“Ngay cả đứa bé cũng vậy.”
Nói xong, Dương Đình Đình thẳng tay đẩy mạnh Doãn Hải Ninh ngã ra phía sau, bụng đập mạnh vào thành ghế rồi ngã ra sàn.
Lâm Chi Hành thấy vậy cũng chẳng có chút gì gọi là lo lắng, ngược lại hắn còn ôm Dương Đình Đình vào lòng rồi cùng cô ta rời đi.
Doãn Hải Ninh nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo liền cảm thấy có gì đó chảy ra từ chân.
Là máu…?
Phải, đó là máu.
Bụng cô đau nhói lên, Doãn Hải Ninh ôm chiếc bụng, mong đứa bé không sao rồi kêu cứu.
Nhưng rốt cuộc, chẳng có ai để tâm tới, vì trong nhà lúc này, ngoài cô ra thì chẳng còn ai nữa….
Sáu giờ sáng, Doãn Hải Ninh tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra nhìn, tất cả đều trắng xoá. Cứ ngỡ mình đã chết cho đến khi có một tiếng nói vang lên bên tai.
“Ninh Ninh, em tỉnh rồi sao?”
“Ninh Ninh, câuh tỉnh rồi.”
“Con gái, con tỉnh rồi, may quá.”
Doãn Hải Ninh quay sang, bên cạnh thấy Lâm Thừa Hân cùng với Triệu Dĩnh Nhi và ba mẹ của mình.
Thì ra, cô vẫn còn sống, cô chưa có chết.
Bất chợt, Doãn Hải Ninh đưa tay xuống bụng…
“Ninh Ninh, em vẫn còn trẻ. Vẫn có cơ hội làm mẹ, nên đừng có buồn nhé?”
Lâm Thừa Hân nắm lấy tay Doãn Hải Ninh, an ủi cô
Con cô mất rồi, con cô đã mất thật rồi.
Nó không có tội, người có tội chính là Doãn Hải Ninh cô.
“Con ngoan, mẹ xin lỗi. Tất cả đều là do mẹ, là do mẹ đã không bảo vệ tốt cho con.”
Doãn Hải Ninh cố kiềm chế cảm xúc.
“Ninh Ninh, không sao nữa rồi. Chúng ta sẽ đưa con về Doãn gia, rời xa Lâm gia.”
Lâm Thừa Hân nghe thấy vậy, định nói gì đó, nhưng thấy đây chưa phải thời cơ thích hợp, nên lại thôi.
“Ninh Ninh, cậu mau khoẻ lại nhé. Tớ thực sự rất lo cho cậu.”
Thấy Triệu Dĩnh Nhi nói vậy, Doãn Hải Ninh gật đầu, nở nụ cười tươi.
Ba hôm sau, Doãn Hải Ninh được đón về Doãn gia, đây sẽ là sự khởi đầu mới của cô.
Ở Lâm thị, Lâm lão gia biết Lâm Chi Hành đã ly hôn với Doãn Hải Ninh và đòi kết hôn với Dương Đình Đình, ông đã tức giận và dùng gia pháp đánh hắn hai mươi cái.
Mọi người trong nhà kể cả Lâm lão phu nhân cũng không thèm ngăn can, loại người như vậy đáng lý không nên là con cháu của Lâm gia.
“Bà nội, bác trai bác gái. Không phải lỗi của anh Lâm Chi Hành, mọi lỗi đều là của cháu, nên muốn đánh muốn phạt thì hãy làm với cháu…”
Chát.
Lâm phu nhân thẳng tay tát mạnh vào một bên má của Dương Đình Đình khiến cô ta sững người.
Thấy Dương Đình Đình bị mẹ đánh, Lâm Chi Hành liền chạy tới, kéo cô ta ra sau rồi lớn tiếng.
“Mẹ, sao mẹ lại đánh Đình Đình? Cô ấy không có lỗi, lỗi là của Doãn Hải Ninh, là chính cô ta đã chen chân vào tình cảm của con với cô ấy.”
Chát.
Lâm lão gia thẳng tay tát mạnh vào một bên má của Lâm Chi Hành, rồi tức giận nói.
“Thằng khốn nạn, đến tận bây giờ mày vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình ư?”
“Lỗi? Con không có lỗi. Chẳng lẽ muốn kết hôn với người mình yêu là sai sao?
Vả lại, Đình Đình đã có thai của con rồi.”
Lâm Chi Hành nói xong, Lâm lão phu nhân suýt nữa ngất tại chỗ.
Bà đã già rồi, chẳng còn thể chịu đựng được những sự bất ngờ như thế này được nữa.
Lâm phu nhân vừa đỡ Lâm lão phu nhân, miệng vừa mắngi Lâm Chi Hành thật hồ đồ.
Lâm Thừa Hân thấy vậy, tức giận nói ra sự thật.
“Đình Đình mang thai con của cậu, vậy Doãn Hải Ninh mang thai không phải con của cậu sao?”
“Cái gì? Ninh Ninh có thai rồi?”
Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên, chuyện Doãn Hải Ninh mang thai, không một ai trong Lâm gia biết chuyện.
“Mau, mau đi đón Ninh Ninh với chắt của ta về.”
“Bà nội, không kịp nữa rồi.”
Lâm Thừa Hân nhìn bà nội, lắc đầu.
“Con của Doãn Hải Ninh mất rồi.
Và người hại chết đứa bé, không ai khác ngoài người tình của ba ruột nó, Dương Đình Đình.
Còn có kẻ gián tiếp gây nên, chính ba ruột của nó, Lâm Chi Hành.”
Lâm lão phu nhân nghe xong, liền tức giận quá mà ngất đi.
Lâm lão gia cũng tức đến mức, chỉ muốn đánh chết Lâm Chi Hành ngay tại chỗ.
“Dương Đình Đình, tại sao cô đã rời khỏi Lâm Chi Hành rồi mà còn quay trở lại? Cô tính hại Lâm gia chúng tôi sao?”
“Bác gái, cháu không có… Cháu thực sự không biết, Doãn Hải Ninh cô ấy có thai.”
“Im miệng. Cho dù biết hay không, thì cô vẫn là kẻ phá hoại gia đình người khác.”
Lâm lão gia tức giận, sai người đuổi Lâm Chi Hành cùng Dương Đình Đình ra khỏi Lâm gia.
“Đình Đình, em không sao chứ?”
“Lâm Chi Hành, mọi người đã biết…”
“Không sao cả. Đây không phải lỗi của em, đó là lỗi của Doãn Hải Ninh, do cô ta không xứng mang thai con cháu của Lâm gia.”