
WALLFLOWER
Tháng Tám, trời chưa kịp chuyển thu, nhưng nắng đã bớt gắt. Sân trường ướt sương sớm, nắng chiếu lên từng hàng ghế đá loang lổ màu cũ. Cái cảm giác đầu năm học bao giờ cũng lạ, vừa quen, vừa mới. My đứng trước lớp học mới phòng 12, góc cuối hành lang tầng hai. Cô hít một hơi dài, kéo nhẹ quai cặp, miệng lẩm bẩm: “Lớp 9B… năm cuối rồi nha bà.” Rồi đẩy cửa bước vào.
Lớp vẫn còn trống vài chỗ. Trên bàn giáo viên là xấp thời khóa biểu được kẹp ngay ngắn. Bảng đen sạch sẽ, phấn mới tinh, mùi sơn gỗ còn vương từ những hôm tổng vệ sinh. My quen tay kéo rèm cửa sổ, chỉnh lại bàn ghế dãy giữa. Tự nhiên như… đó là việc mình phải làm.
“Tới sớm dữ ha lớp trưởng tương lai.” – Giọng Tấn vang lên phía sau, rồi cả Hữu và Bích cùng vào lớp. “Bày đặt. Không lo tranh chỗ lát bị đày ra cửa sổ đừng trách!” – My cười hề hề. Bàn ghế trong lớp được chia theo tổ. Tổ 2 của My nằm bên phải tính từ cửa vào. Bích, Kim ngồi bàn thứ 4, My kế bên bàn 5, còn Hữu và Tấn ngồi bàn 6 – cặp đôi “ồn – nghiêm” trứ danh. Còn tổ 1 thì đối diện – nơi có cô bạn mới tên Quỳnh và một người mà… My không ngờ sẽ gặp lại ngay trong lớp chính khóa. ... “Chào My.” – Giọng nói bất ngờ vang lên từ dãy bàn đối diện. My quay sang. Là Nhựt – cậu bạn học nhóm tiếng Anh chung hè vừa rồi. Nhựt ngồi bàn thứ 5 tổ 1, đúng đối diện cô. Ánh nắng hắt nhẹ vào bên má cậu, làm tóc cậu nâu lên một cách kỳ lạ. “Ơ… chào Nhựt.” – My hơi lúng túng. Thật ra, My nhớ rõ cậu bạn này. Nhựt đá bóng giỏi, học cũng giỏi, lại hay cười. Trong nhóm học thêm hè, My từng ngồi gần Nhựt vài buổi. Có lần cô đến trễ, mặt mày nhễ nhại, vừa ngồi xuống vừa thở: “Xin lỗi, kẹt xe quá trời.” Nhựt lúc đó chỉ cười: “Tui tưởng bà ngủ quên.” “Tui là học nghiêm túc lắm nha, ngủ trễ gì kỳ.” – My chống chế. “Nghiêm túc mà sáng nào cũng uống trà sữa, học kiểu gì?” – Nhựt nói xong rồi quay đi, nửa như đùa, nửa như… để ý. My tưởng lúc đó chỉ là giỡn chơi. Ai dè, hôm nay lại ngồi chéo bàn thế này. ... Thầy Tường – giáo viên chủ nhiệm – bước vào lớp đúng lúc chuông reo. Vẫn là dáng người cao, áo sơ mi cắm thùng, ánh mắt vừa nghiêm vừa ấm. Cả lớp đứng dậy đồng thanh: “Chúng em chào thầy ạ!” Thầy nhìn quanh lớp, điểm danh từng bạn rồi dừng lại: “My, lớp trưởng nha.” “Dạ, vâng ạ.” – My đáp, gọn gàng như mọi năm. Không ai phản đối. Cả lớp 9B gần như mặc định chuyện đó từ hồi lớp 8. My luôn là người đứng ra nhận việc đầu tiên, nói to nhất, cười nhiều nhất và lăn xăn đủ mọi chuyện. “Gặp lại thầy Tường vui ghê ha.” – Bích thì thầm. “Chắc nay lớp bớt loạn vì có thầy… và có My.” – Hữu cười. “Bớt đi bà, bà mà lớp trưởng nữa là tụi tui khỏi trốn sinh hoạt luôn á.” – Tấn vờ thở dài, nhưng tay thì vỗ vai My một cái thật mạnh. ... Bên tổ 1, Quỳnh – bạn mới chuyển từ lớp khác ngồi bàn 4, trước mặt Nhựt. Quỳnh có dáng người nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ, lâu lâu quay xuống hỏi bài rồi cười rất ngoan. “My ơi, cho mình hỏi tổ 1 có ai cầm sổ đầu bài chưa?” – Quỳnh quay sang. “Ủa, bạn là Quỳnh đúng không? Học thêm chung hồi hè á hả?” “Ừa, ngồi góc trong góc á. Bạn hay hỏi bài tiếng Anh nên nhớ.” “Vậy bạn nhớ kỹ ghê luôn á!” – My cười khì, rồi lia mắt về phía Nhựt – người vẫn đang cúi đầu đọc gì đó trong tập. Nhựt ngẩng lên, như thể bắt được ánh mắt My. Cậu hơi nghiêng đầu: “Bà nổi tiếng lớp trưởng quá trời.” “Bộ tui mở lớp PR hả?” – My nhíu mày. “Không. Mà bà nổi từ hè rồi, ai cũng biết.” – Cậu nói tỉnh bơ, khoé môi hơi nhếch lên. My quay đi, che một tiếng “hừ” thật nhẹ, nhưng trong lòng lại thấy… kỳ kỳ. Cái cảm giác bị chọc, nhưng lại không giận được. ... Cuối buổi, cả nhóm bạn thân kéo nhau ra căn-tin. “Chồng thấy Nhựt nhìn vợ miết luôn á My.” – Bích chọc. “Nhìn gì! Tui ngồi đối diện, lỡ đụng mắt chớ bộ!” – My phản ứng hơi nhanh. “Lỡ hả?” – Kiều từ lớp 9A đi ngang qua, nháy mắt: “Lỡ riết rồi quen đó nghen~” My vờ giơ tay dọa đánh, cả đám phá lên cười. Trên đường về, My đi chậm lại. Từ góc hành lang tầng hai, cô quay đầu nhìn lớp học vừa rời đi. Có ánh nắng xuyên qua cửa kính, hắt lên chiếc bàn chéo với bàn cô, nơi Nhựt vừa ngồi. Cô không chắc từ khi nào, nhưng cô biết… Năm học này, sẽ không bình thường như mọi năm nữa.