Chương 1: Chương 1: Cánh Cổng Trong Giấc MơLời Thì Thầm và dấu chân

Chương 1: Cánh Cổng Trong Giấc Mơ “Ma thuật chắc chắn tồn tại.” Đó là câu nói quen thuộc của một học sinh trong lớp. Một đứa trẻ kỳ lạ, luôn lẩm bẩm về những thứ hoang đường. Không một ai tin cậu. Đối với tất cả mọi người, ma thuật chỉ là những mẩu chuyện cổ tích không có thật. Ngồi ở bàn cuối lớp, Khai lật từng trang vở, chẳng buồn ngẩng đầu khi cậu bạn kia tiếp tục thuyết giảng về ma thuật. Cậu là học sinh giỏi nhất lớp, một người luôn tin vào khoa học và lý trí. Ma thuật? Đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Từ nhỏ, Khai đã lớn lên trong môi trường nghiên cứu. Bố cậu, một nhà khoa học lỗi lạc, thường dẫn cậu vào phòng thí nghiệm, dạy cậu về công thức và quy luật của thế giới này. Với cậu, mọi thứ đều có thể giải thích bằng khoa học. Trừ giấc mơ đó. Dạo gần đây, cậu liên tục mơ thấy một cánh cổng bằng đá, đứng sừng sững trong bóng tối vô tận. Những hoa văn lạ khắc trên mặt đá phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Mỗi khi chạm tay vào cánh cổng trong giấc mơ, cậu đều bừng tỉnh, tim đập nhanh như thể vừa trải qua điều gì đó kinh hoàng. Cậu từng cố lý giải nó theo khoa học giấc mơ chỉ là sản phẩm của tiềm thức. Nhưng có một điều khiến cậu bận tâm: trên sợi dây chuyền cậu đeo có viên đá khắc một văn tự y hệt như trên cánh cổng đó. Chiếc dây chuyền này là món quà từ bố cậu, viên đá phía trên được lấy từ một viên thiên thạch vừa rơi xuống trên núi cách đây vài ngày. Đó là một hiện tượng thiên văn hiếm gặp, nhưng không đáng để cậu quan tâm. Dù vậy, có một điều kỳ lạ… kể từ khi đeo chiếc dây chuyền này, những giấc mơ kia bắt đầu xuất hiện. ————— Bữa Cơm Trong Sự Do Dự Hôm đó, sau khi tan học, Khai về nhà như mọi ngày. Trên bàn ăn, bố cậu, một nhà khoa học lỗi lạc, đang đọc tài liệu trong lúc gắp thức ăn. “Khai, ăn đi, đừng nhìn chằm chằm vào cái dây chuyền đó nữa.” Khai giật mình, nhận ra tay mình vô thức mân mê sợi dây chuyền suốt từ lúc về nhà đến giờ. Cậu bỏ nó xuống, cầm đũa lên, nhưng sự tò mò vẫn quanh quẩn trong đầu. “…Bố này, bố có tin vào những hiện tượng siêu nhiên không?” Bố cậu thoáng dừng lại, rồi bật cười. “Bố là nhà khoa học, tất nhiên là không. Mọi thứ trên thế giới này đều có quy luật, có thể giải thích được.” “Thế nếu có thứ gì đó mà khoa học chưa thể chứng minh thì sao?” Bố cậu im lặng một lúc, ánh mắt ông lóe lên vẻ thích thú. “Thì điều đó có nghĩa là chúng ta chưa tìm ra câu trả lời. Không có gì là hoàn toàn bí ẩn, chỉ là con người chưa đủ hiểu biết thôi.” Khai nhíu mày. Câu trả lời rất hợp lý, nhưng lại không khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn. Bố cậu nhìn cậu một lúc, rồi cười: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Đừng nói với bố là con bắt đầu tin vào mấy chuyện cổ tích huyễn hoặc đấy?” Khai lắc đầu, tiếp tục ăn cơm. Dù vậy, những suy nghĩ trong đầu cậu vẫn chưa biến mất. Khai đi ngủ sớm, nhưng giấc ngủ của cậu không sâu. Một cảm giác bồn chồn kỳ lạ bao trùm, như thể có thứ gì đó đang gọi cậu. Đến nửa đêm, cậu giật mình tỉnh dậy. Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ mặt dây chuyền phát ra thứ ánh sáng xanh mờ nhạt. Nhưng điều làm cậu giật mình hơn cả… là cậu nghe thấy một âm thanh văng vẳng trong đầu mình. “Đến đây…” Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa, trên đỉnh ngọn núi, một luồng sáng mỏng manh đang nhấp nháy trong bóng đêm. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một cơn thôi thúc kỳ lạ trào dâng trong lồng ngực. Cậu phải đến đó. Không biết vì sao, nhưng linh cảm mách bảo cậu rằng có điều gì đó rất quan trọng mà cậu không thể bỏ lỡ. Chẳng mấy chốc, cậu đã đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ. Những tảng đá cháy đen nằm rải rác trên mặt đất, dấu tích còn sót lại của vụ va chạm thiên thạch. Nhưng ngay giữa khu vực đó… có một cánh cổng đá, y hệt trong giấc mơ của cậu. Không thể nào… Tim cậu đập mạnh. Đó không thể chỉ là trùng hợp. Một giấc mơ không thể nào tạo ra một thứ thực sự tồn tại ngoài đời thực được. Bước chân của cậu vô thức tiến đến gần. Cậu đưa tay chạm vào bề mặt lạnh lẽo của cánh cổng. Cảm giác rất giống, từng đường nét chạm khắc đều giống hệt như trong giấc mơ. Và rồi, một thứ gì đó trong cậu khẽ rung lên chiếc dây chuyền trên cổ ra phát sáng vàng chói lóa. ẦM! Mặt đất rung chuyển. Những ký tự trên cổng đá cùng lúc phát ra ánh sáng rực rỡ, như thể đang cộng hưởng với viên đá trên chiếc dây chuyền cậu đang đeo. “Tới đây ?” Một giọng nói thì thầm vang lên trong đầu Khai. Cậu giật mình, nhưng trước khi kịp phản ứng, ánh sáng bao trùm lấy cả cơ thể. Khoảnh khắc tiếp theo, thế giới xung quanh cậu biến mất. Một thế giới khác Không ai nhớ về quá khứ. Không có bất kỳ ghi chép nào về một nền văn minh vĩ đại đã từng tồn tại. Ma pháp hiện hữu, nhưng nó chỉ tồn tại như một phần của cuộc sống hằng ngày đơn giản, tầm thường, không còn kỳ diệu như những truyền thuyết xa xưa. Những pháp thuật mà con người và các chủng tộc khác sử dụng giờ đây chỉ là những phép đơn giản, như nhóm lửa, tạo nước, làm cây nảy mầm, hay giúp vật dụng lơ lửng trong chốc lát. Không ai biết về những chú ngữ cổ xưa những phép thuật từng làm rung chuyển cả thế giới. Đối với thời đại bây giờ, chú ngữ, ma thuật kết hợp và những bí ẩn xa xưa chỉ là điều viển vông,quá khứ bí ẩn đấy đều bị thời gian chôn lấp. Tiếng chuông vang lên, báo hiệu buổi học kết thúc. Các học sinh túa ra khỏi lớp, ríu rít trò chuyện và cười đùa trên đường về. Trong đám đông ấy, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình. Cú Mèo siết chặt chiếc hộp gỗ nhỏ trên tay. Chiếc hộp cũ kỹ, được buộc chặt bằng một sợi dây da. Với người khác, nó chỉ là một vật vô giá trị. Nhưng với cậu, nó chứa đựng một điều quan trọng. Cú mèo đã lớn lên với những câu chuyện cổ tích mà ông nội kể. Những câu chuyện về pháp sư vĩ đại, về những ký tự cổ có thể triệu hồi sức mạnh mà con người ngày nay không hiểu được. Cậu tin rằng cổ ngữ không phải điều viển vông, rằng phép thuật vĩ đại vẫn tồn tại đâu đó trên thế giới này, chỉ là chưa được tìm ra. “Chuyện cổ tích là có thật. Chắc chắn là có thật.” Và chiếc hộp này, cùng với những mảnh văn tự kỳ lạ mà cậu đã cất công thu thập, chính là bằng chứng. Những văn tự đó, theo lời ông kể, từng là linh hồn của ma pháp chìa khóa để khai mở sức mạnh vô tận. Nhưng không ai còn nhớ chúng nữa. Người ta chỉ biết đến những ma thuật nhỏ bé, những phép thuật tầm thường không vượt qua được giới hạn tự nhiên. Cú Mèo cố tình đợi thật lâu mới rời đi. Cậu không muốn bị chú ý, không muốn lại trở thành mục tiêu bị bắt nạt. Nhưng lần nào cũng vậy. “Ồ, xem ai đây này.” Cú Mèo vừa bước khỏi cửa lớp thì một bàn tay kéo mạnh cổ áo cậu, buộc cậu phải dừng lại. Galt, một con dê cao lớn với ánh mắt ranh mãnh, đứng trước mặt cậu với nụ cười khoái chí. “Lại là cái này à?” Hắn lắc lư một vật trong tay. Chiếc hộp. Cú Mèo mở to mắt, nhanh chóng đưa tay chộp lấy, nhưng Galt lùi lại một bước, giơ chiếc hộp lên cao ngoài tầm với. “Cậu vẫn còn chơi với cái thứ ngu ngốc này sao?” Những học sinh xung quanh bật cười. “Trả lại đây!” Cú Mèo tức giận nói. Galt giả vờ suy nghĩ, rồi cười khẩy. “Được thôi, trả lại cậu.” Nói rồi, hắn vung tay, ném mạnh chiếc hộp vào rừng. Cú Mèo sững sờ nhìn theo, rồi hớt hải chạy thẳng vào trong khu rừng, bỏ mặc tiếng cười chế giễu phía sau. Cánh rừng rậm rạp và ẩm ướt. Ánh chiều tà le lói giữa những tán cây dày đặc. Cú Mèo thở dốc, đôi mắt lo lắng đảo quanh tìm kiếm. “Chiếc hộp của mình đâu rồi? Chiếc hộp đâu?” Cậu cúi xuống, lật tung đám lá mục. Sau một hồi mò mẫm, cậu chợt thấy một thứ gì đó lóe lên dưới ánh sáng yếu ớt. Cậu vội vã đưa tay ra ẦM! Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp khu rừng. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Cú Mèo giật bắn người, trái tim đập mạnh. Những tán cây rung lên, lá rụng lả tả. Những con chim hoảng hốt bay khỏi khu rừng. Xa xa, một luồng sáng kỳ lạ bùng lên từ giữa những lùm cây. Cậu nín thở, chậm rãi tiến lại gần. Ánh sáng dần dịu xuống, để lộ một bóng người nằm giữa đất rừng ẩm ướt. Cú Mèo đứng sững, mắt mở to.