Chương 1: Chương 1: Cứu ta với
avatar

Vô Tĩnh

19/03/2025
Vương Gia Truy Thê Bớt Vô Sỉ Lại

“Có ai không? Cứu mạng… cứu ta với…”

Tiếng hét vang vọng của nữ tử, khiến đoàn người ngựa của Viễn Tử Khiêm dừng lại, nam nhân thân bạch y xuống ngựa đảo mắt nhìn, xung quanh đều là cối cây, sao lại có tiếng kêu cứu nữ tử giữa ban ngày được?

“Nè nè… ta ở trên này, ngươi nhìn phía dưới làm gì?” Nữ tử bị dính lưới của thợ săn, lưới này để bắt thú ai ngờ nàng giẫm phải liền bị treo trên cao.

Viễn Tử Khiêm nghe tiếng gọi đưa mắt nhìn lên không trung nhìn người phát ra âm thanh, xem ra là vô tình dính phải bẫy thợ săn rồi.

“Công tử, huynh mau cứu ta với.” Nữ tử thấy ánh mắt Viễn Tử Khiêm nhìn lên không ngừng vùng vẫy gọi.

Viễn Tử Khiêm ra hiệu cho thuộc hạ, thuộc hạ ở bên cạnh hiểu ý dùng phi tiêu phóng lên cắt đứt dây thừng khiến nữ tử đó rơi tự do xuống.

“A… cứu ta…” Nữ tử hét lớn vì sợ hãi, hai mắt nàng nhắm nghiền lại.

Viễn Tử Khiêm nhún người dùng khinh công bay lên đỡ nữ tử đó xuống, trong phút chốc hắn lại bị dung mạo của nàng làm cho ngây người.

“Không sao rồi.”

Giọng nói của Viễn Tử Khiêm khiến nữ tử từ từ hé mắt ra nhìn, sau khi nhìn thấy nàng đã tiếp đất an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nữ tử lúc này mới phát hiện tay của hắn vẫn còn đang ôm eo nàng, hắn cũng không có ý định buông ra, nàng liền vội đẩy hắn ra: “Lưu manh.”

“Ta vừa cứu cô nương, nếu thật sự là lưu manh ta nên bắt cô nương trói lại làm chuyện đồi bại mới đúng nhỉ?” Viễn Tử Khiêm không những không tức giận, hắn còn thong thả dựa người vào gốc cây phía trước trêu ghẹo nàng.

Nữ tử suy tư một lúc thấy Viễn Tử Khiêm cũng không có ý xấu, liền lên tiếng nhờ vả: “Dù sao cũng đa tạ huynh đã cứu ta, huynh có thể làm người tốt thêm lần nữa, đưa ta về được không?”

Bây giờ nàng cũng đang bị lạc đường, muốn tìm đường về cũng phải cần một thời gian mà trời sắp tối rồi, nàng sợ đi tiếp sẽ giẫm phải bẫy thợ sẵn nữa.

“Cô nương muốn về đâu, nếu cùng đường ta sẽ đưa cô nương về.” Viễn Tử Khiêm khẽ nhíu mày, vừa nãy còn mắng hắn, bây giờ lại lên tiếng nhờ vả hắn.

“Phủ Thừa tướng là nhà của ta, huynh đưa ta về ta nhất định hậu tạ, vàng bạc châu báu huynh muốn gì ta đều cho huynh.”

Thì ra nữ tử trước mắt là ái nữ của Thừa tướng - Lăng Thư Dĩnh, đồng thời là cháu gái của Lăng Tướng quân.

“Vàng bạc châu báu thì ta không cần, nhưng mà khi nào ta nghĩ ra, ta sẽ nói với Lăng tiểu thư để Lăng tiểu thư báo đáp.” Viễn Tử Khiêm xoa cằm suy tư một lúc thì lên tiếng, vàng bạc thì hắn không thiếu, hắn cũng không cần thêm.

Nhưng mà nữ nhân này nhiệt tình báo đáp như thế thì hắn sẽ ghi nhận, đợi có dịp sẽ cho nàng cơ hội báo đáp.

“Được, quân tử nhất ngôn.” Lăng Thư Dĩnh không suy nghĩ nhiều liền đồng ý với Viễn Tử Khiêm.

“Nào lên ngựa.” Viễn Tử Khiêm đỡ Lăng Thư Dĩnh lên ngựa, rồi cũng leo lên lưng ngựa ngồi phía sau nàng.

Ban đầu Lăng Thư Dĩnh có hơi do dự nhưng vẫn đưa tay để hắn đỡ lên, nàng chưa bao giờ cùng nam nhân khác đi chung một ngựa, lỡ người khác nhìn thấy đàm tiếu cũng không hay lắm.

“Xuất phát.” Thuộc hạ đi phía trước thấy Viễn Tử Khiêm đã lên ngựa thì liền hô to, trên dưới hơn mười người đi theo phía sau hộ tống.

Trên đường đi Lăng Thư Dĩnh thấy nhàm chán nên mở lời: “Các huynh là Thương nhân sao?”

Nhìn thấy cách ăn mặc của bọn họ, nàng thấy không giống người xấu mà giống Thương nhân đi buôn bán hơn.

“Phải.” Viễn Tử Khiêm gật đầu, hắn cũng không tiện nói ra thân phận cho nàng biết, nên nàng nghĩ là Thương nhân thì là Thương nhân đi.

“Các huynh buôn gì thì thế?” Lăng Thư Dĩnh tò mò hỏi thêm.

“Buôn người.” Viễn Tử Khiêm thản nhiên trả lời, hắn mà buôn người thật thì các mối làm ăn không hề lỗ vốn đâu.

“Giờ ta chạy còn kịp không?” Lăng Thư Dĩnh quay đầu lại hỏi hắn, trong lòng nữa tin nữa ngờ về lời hắn vừa nói.

Nhưng vô thức nàng lại bị vẻ đẹp của hắn làm cho ngây ngất, trên đời lại có nam nhân anh tuấn đến vậy sao?

*Nhìn đủ chưa?” Viễn Tử Khiêm phát hiện nàng nhìn hắn, hắn cũng vì ánh mắt của nàng mà tim đập nhanh hơn một chút nhưng cố kiềm chế không để lộ ra.

Lăng Thư Dĩnh bị hắn nhìn trúng liền quay mặt lại, đưa hai tay che má vì xấu hổ, hắn đâu cần nói thẳng thế chứ.

“Ở đây cách ngoài thành khá xa, Lăng tiểu thư vì sao lại ra đây một mình?” Viễn Tử Khiêm chuyển chủ đề, nếu hắn không nói tiếp không khí ngượng ngùng này cũng không biết bao giờ hết.

“Ta đi chùa ở phía tây cầu phúc, nào ngờ trên đường đi gặp cướp, ta chạy thoát thì dẫm phải bẫy thợ săn.” Lăng Thư Dĩnh kể ngắn gọn hết mức có thể, nếu không phải đám hạ nhân cản bọn cướp giúp nàng thì nàng cũng không có thời gian chạy thoát thân.

Tính ra hôm nay nàng cũng xui thật, nếu biết trước như thế nàng ở yên trong phủ cho rồi, đã thế nàng còn không dẫn theo nha hoàn thân cận, bình thường có Tiểu Yên đi theo bảo vệ nàng cũng đỡ một chút.

“Nghe nói chùa đó rất linh, chỉ cần thành tâm cầu nhân duyên sẽ được nhân duyên, cầu phúc sẽ được phúc.” Viễn Tử Khiêm tiếp lời, nếu có dịp hắn cũng muốn đến cầu phúc, hắn quanh năm ở chiến trường thì làm gì có thời gian đến chùa.

“Ta vừa cầu phúc cũng vừa cầu nhân duyên cầu được lang quân như ý.” Lăng Thư Dĩnh cũng không giấu diếm nói cho hắn nghe những gì nàng cầu.

“Nghe nói Lăng tiểu thư đã sớm được định chung thân với Thái tử điện hạ, tương lai có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, sao lại cầu nhân duyên tiếp?” Viễn Tử Khiêm khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Lăng Thư Dĩnh không hề muốn ngôi vị hoàng hậu này sao?

“Nhưng ta không thích ngài ấy, ta càng không muốn lấy người ta không yêu.” Lăng Thư Dĩnh thở dài, nàng chỉ muốn tìm một người thật lòng với nàng, cùng người đó sống hết một đời.

Với lại Viễn Tử Kỳ cũng là kẻ trăng hoa, nàng càng không muốn nam nhân mà mình chọn tam thê tứ thiếp, càng không muốn ngày nào cũng nghĩ cách tranh sủng.

“Hay là Lăng tiểu thư bỏ trốn theo ta đi, ta cũng phong độ không kém thái tử điện hạ đâu.” Viễn Tử Khiêm tiếp tục trêu chọc, bản thân hắn tự tin hắn có thể hơn Viễn Tử Kỳ về mọi mặt.

“Huynh đừng tự rước họa vào thân, Thương nhân như huynh thì sao đối phó nỗi bọn họ.” Lăng Thư Dĩnh nhắc nhở, dù là hắn nói thật hay trêu ghẹo nàng thì nàng cũng có lòng tốt nhắc nhở hắn.

“Còn chưa biết là ai đối phó ai, ta mạng lớn lắm họ không làm gì được ta đâu.” Viễn Tử Khiêm tự tin lên tiếng, hắn còn chưa đối phó họ là may cho họ rồi.

Lần này trở về, những gì mà Tô Hoàng hậu và Tô Thái sư đã gây ra cho hắn và mẫu phi, hắn nhất định sẽ trả cho họ gấp mười lần để họ nếm mùi đau khổ.

“Thiếu gia trời sắp tối rồi, nếu chúng ta phi ngựa nhanh thì có thể kịp trở về kinh thành.” A Quảng quan sát xong thì lên tiếng cắt ngang đoạn đối thoại của hai người.

Nếu cứ để ngựa đi từng bước thế này thì đến nửa đêm còn chưa đến được kinh thành nữa, nếu như thế việc vào kinh sẽ bị chậm trễ.

“Vậy thì chạy nhanh về kinh thành.” Viễn Tử Khiêm nói rồi nắm chặt dây cương dùng chân đạp vào bên mông ngựa, khiến ngựa đau mà lao về phía trước.

Trong đầu Lăng Thư Dĩnh vẫn nghĩ đến câu nói vừa nãy của hắn, quả thực nàng cũng có ý định bỏ trốn nhưng e là kế hoạch này khó thực hiện được.

Trời vừa tối đã đến trước phủ Thừa tướng, Viễn Tử Khiêm dừng ngựa thả Lăng Thư Dĩnh xuống ngựa, còn chưa đợi Lăng Thư Dĩnh lên tiếng nàng đã nhìn thấy bóng người ngựa rời đi, nàng còn chưa kịp hỏi hắn gấp gáp chạy đi làm gì cơ chứ.

“Tướng gia… tiểu thư về rồi.” Một gia đinh trong phủ vội chạy vào bên trong bẩm báo.

Lăng Thừa tướng vừa nghe được tin tức thì Lăng Thư Dĩnh cũng từ bên ngoài đi vào, Lăng Thừa tướng vội chạy đến nắm tay Lăng Thư Dĩnh lo lắng hỏi: “Dĩnh nhi, con không sao chứ? Ta nghe nói con gặp cướp, ta cho người đi tìm mà không thấy con.”

“Con không sao, con bị lạc đường dẫm phải bẫy thú may mắn gặp được Thương nhân tốt bụng cứu con còn đưa con về.” Tay Lăng Thư Dĩnh đặt lên tay Lăng Thừa tướng trấn an, xem dáng vẻ của phụ thân còn lo hơn nàng lúc nãy nữa.

“Thế người đâu? Ta phải đa tạ họ đã cứu con.” Lăng Thừa tướng ngó ra cửa nhưng không thấy bóng dáng của người nào đứng bên ngoài.

Lạ thật, trên đời còn có người tốt như thế sao? Cứu người mà không cần báo đáp? Hay còn có ý đồ gì khác? Thật khiến cho người khác nghi ngờ.

“Họ đi rồi, con nghĩ chắc là trời tối nên họ tranh thủ trở về.” Lăng Thư Dĩnh dìu Lăng Thừa tướng vào bên trong.

“Vậy con có biết cao danh quý tánh của họ không?” Lăng Thừa tướng hỏi tiếp, nếu có danh tính thì cũng dễ tìm người hơn.

Lăng Thư Dĩnh lắc đầu chán nản, nàng cũng quên hỏi vấn đề này, tại cái tên đó hắn chạy nhanh quá chứ bộ chứ có phải tại nàng đâu.

“Không sao là tốt rồi, để ta cho người nghe ngóng tìm được nơi ở của họ sẽ đến hậu tạ.” Lăng Thừa tướng lên tiếng, chỉ cần bọn họ còn ở trong kinh thành thì không sợ không kiếm được.

Dù sao họ cũng cứu mạng nữ nhi của ông, ông phải hậu tạ xứng đáng mới được, không thể qua loa cho qua chuyện.

“Con đó, mai mốt ra ngoài phải mang theo nhiều người đừng để bản thân gặp nguy hiểm.” Lăng Thừa tướng dặn dò, ngồi xuống ghế thở dài.

“Con nhớ rồi mà, con vào trong thay y phục trước.” Lăng Thư Dĩnh kiếm cớ rồi chạy nhanh vào bên trong, nàng còn đứng đây nữa thì phụ thân sẽ giáo huấn nàng một trận cho mà xem.

Lăng Thừa tướng đưa mắt nhìn thuộc hạ đang đứng phía trước lên tiếng: “Điều tra xem hôm nay có Thương nhân nào mới vào thành không?”

“Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Thuộc hạ đứng bên cạnh cung kính rời đi.